Hứa Tịch Ngôn là "Cá voi"
Đào Mạn Tư vui mừng hẳn lên: "Thật hả? Mình đã bảo cậu nên đi chung rồi mà!"
Văn Nhiễm dặn: "Nhưng cậu đừng nói với mấy bạn kia là mình sẽ đến nhé."
"Tại sao?"
"... Hơi xấu hổ." Không thích bị chú ý quá mức.
Đào Mạn Tư cũng là kiểu người hướng nội, nên rất hiểu: "Được thôi, chuyện đó có gì đâu."
Văn Nhiễm cúp máy, tim vẫn còn đập thình thịch không ngừng.
Lại tiếp tục ôm bụng làm con tôm một lúc nữa, rồi mới đứng dậy xuống tầng một sấy tóc.
Lại gặp bà Bách: "Ồ, cuối cùng cũng nhớ ra phải sấy tóc à? Con giải được bài toán rồi sao?"
"... Giải được rồi ạ."
"Rốt cuộc là bài gì thế?"
"Thì mấy bài có xy ấy mà."
Văn Nhiễm sấy tóc xong, lên lầu mở cặp, lấy ra mấy đề bài phải làm trong hai ngày tới.
Không thể tập trung, nàng kéo ngăn bàn ra, nhìn vào nơi sâu nhất——
Một chiếc hộp thiếc nhỏ từng đựng những miếng chocolate, một cây nến thủ công, một cuốn 《National Geographic》, một mẩu giấy ghi chú.
Những thứ Hứa Tịch Ngôn để lại vẫn còn đó, không hề biến mất như phép màu của cô bé Lọ Lem lúc nửa đêm.
Nhưng mười bảy ngày nữa thôi, người nàng thích.
Người nàng dùng trọn cả tuổi thanh xuân để thích.
Người nàng muốn nhón chân để với tới, muốn chân trần đuổi theo.
Sẽ rời đi và đến một nơi rất rất xa.
Thậm chí đó không phải là nước Anh chỉ cách một tấm vé máy bay, mà là một tương lai trên bầu trời cao, nơi chim có thể tự do bay lượn. Nàng chỉ là một người bình thường không có phi thuyền, được định sẵn sẽ mãi ở lại nơi này, nhìn theo quỹ đạo biến mất của người kia.
Sáng hôm sau, Văn Nhiễm đặt báo thức, tỉnh dậy từ rất sớm.
Mùa đông trong ngôi nhà cũ lạnh lẽo, nàng quen vùi đầu trong chăn mà ngủ, nếu không dậy sớm thì cả ngày gương mặt sẽ sưng phù.
Nàng dành chút thời gian trong phòng làm vài bài tập, thực ra cũng không làm được gì ra hồn, sau đó thay quần áo và xuống lầu.
Cậu và bà ngoại ăn sáng rất sớm, nên không ăn chung với nàng, mợ thì mở tiệm đá quý nên cũng đã ra khỏi nhà từ sớm; Văn Tự lái xe cho Didi, nên giờ này ngồi ở bàn ăn chỉ có mình Văn Nhiễm và Bách Huệ Trân.
Bách Huệ Trân vừa múc cháo, vừa liếc nhìn nàng một cái: "Con thay đồ làm gì đấy? Hôm nay có ra khỏi nhà đâu."
Đúng lúc đó em họ từ trên lầu đi xuống, đầu tóc dựng ngược vì còn ngái ngủ.
Ngồi xuống, em họ cầm chén cháo Bách Huệ Trân múc, hỏi Văn Nhiễm: "Hôm nay nghỉ mà chị đặt báo thức làm gì?"
"Chị có đặt đâu?"
"Em nghe rõ mà! Sáng sớm nó kêu 'tít tít tít' suốt, chị còn ấn mãi mới tắt được, ồn muốn chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!