Chương 22: Ánh trăng

"Bản nhạc dịu dàng nhất mà cô Hứa từng chơi"

"Không thể nào." Đó là phản ứng đầu tiên của Hứa Tịch Ngôn.

Họ là những người đã luyện dương cầm từ nhỏ, đối với tám mươi tám phím đen trắng này, đã quen thuộc như thể đó là một phần mở rộng của cơ thể mình. Nếu phím đàn thật sự gặp vấn đề về cao độ mà tai thường có thể nghe ra được, thì cô chắc chắn sẽ phát hiện sớm hơn Văn Nhiễm.

"Là thật đấy." Văn Nhiễm quay lưng về phía cô và không ngoái lại, tay buông xuống, đan vào nhau, đặt yên tĩnh trên đùi: "Là thật."

Thật ra Hứa Tịch Ngôn không hề tin.

Nhưng giọng điệu của Văn Nhiễm quá trầm tĩnh, như ánh trăng, lay động theo gió, thấm sâu vào lòng người.

Hứa Tịch Ngôn nói: "Mình sẽ gọi người đến kiểm tra ngay."

"Thầy phụ trách phòng đàn tan làm rồi."

"Mình gọi người hiệu chỉnh chuyên nghiệp." Hứa Tịch Ngôn lập tức móc điện thoại ra gọi: "Alo."

Cô là kiểu người có tài năng đến mức dường như cả thế giới đều vì cô mà phục vụ.

Gác máy xong, cô nói với Văn Nhiễm: "Người hiệu chỉnh đang tới rồi, mình cũng sẽ nhờ thầy giáo gọi bảo vệ cho vào."

Văn Nhiễm thầm lẩm bẩm trong lòng: Đúng là dáng vẻ nữ hoàng.

Hứa Tịch Ngôn đứng sau lưng nàng hỏi: "Tối nay lớp cậu học môn gì?"

"Hửm?" Văn Nhiễm bỗng hoàn hồn: "Tiếng Anh."

"Cậu học tiếng Anh có tốt không?"

"Ừm?"

"Ý mình là, có thể không lên lớp tự học tiếng Anh được không?" Hứa Tịch Ngôn nói: "Ở lại đây chờ một chút, đợi người hiệu chỉnh tới, xem rốt cuộc ai đúng."

Văn Nhiễm ngồi một lúc lâu, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Nàng đứng dậy, nhường lại ghế đàn, rồi vòng qua ngồi xuống chiếc ghế gỗ kê sát tường, mở bản nhạc ra.

Hứa Tịch Ngôn nhìn chiếc ghế đàn nàng vừa ngồi.

Ghế đàn trong trường đã bị nhiều người ngồi qua, phần mút bên trong đã mềm oặt, lớp da bọc cũng mềm theo, thân hình của Văn Nhiễm rất gầy, để lại những nếp gấp như một bức tranh cát uốn lượn.

Hứa Tịch Ngôn đi tới, lại liếc nhìn những nếp gấp ấy, rồi mới ngồi xuống.

Văn Nhiễm ngẩng đầu lên khỏi bản nhạc, nhìn bóng lưng cô một cái.

Hứa Tịch Ngôn trầm ngâm một lát, đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt trên phím đàn.

Cô chơi đàn luôn dứt khoát mạnh mẽ, khi chính thức ra mắt sau này, có không ít người ca tụng cô là "Du Pré" giỏi nhất của giới dương cầm, cùng một dòng nhiệt huyết bùng nổ như nhau.

*Tên đầy đủ là Jacqueline du Pré là một nghệ sĩ chơi cello huyền thoại của nước Anh, nhưng số phận bi thảm và qua đời ở tuổi 42 vì bệnh tật. Mình đọc tiểu sử thì thấy phong cách chơi nhạc và giai đoạn sau của Ngôn Ngôn lấy cảm hứng từ cuộc đời bà.

Có phóng viên từng hỏi: "Xin hỏi, bản nhạc dịu dàng nhất mà cô Hứa từng chơi là gì?"

Lúc đó Hứa Tịch Ngôn vừa kết thúc chuyến lưu diễn tại Nhà hát Opera Vienna nổi tiếng thế giới. Cô mặc một chiếc đầm nhung đỏ thẫm như lửa, choàng một tấm khăn choàng đen tuyền, cô chợt nhớ đến mùa thu năm mười bảy tuổi ấy.

Cô ngồi trong phòng đàn của trường, chơi trên một cây đàn công cộng chẳng có thương hiệu gì nổi bật, tránh dùng đến phím trắng mà Văn Nhiễm nói âm thanh có vấn đề, tự mình sửa lại một vài nốt, rồi lặng lẽ chơi một đoạn 《Sonata ánh trăng》.

Có lẽ ánh trăng mùa thu rất tĩnh lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!