Chuyện con gái thích con gái
Một cơn gió mạnh thổi qua sa mạc Sahara, cuốn theo những chồi cây xanh.
Sương giá hình thành trên mặt hồ Don Juan, nơi không bao giờ đóng băng ở Nam Cực
Cá voi thay đổi tập tính di cư và ở lại vùng biển ban đầu suốt cả mùa đông dài.
Văn Nhiễm cất điện thoại đi, lật tìm cuốn 《National Geographic》 ẩn sâu trong đống tạp chí.
Không phải cuốn Hứa Tịch Ngôn tặng nàng, cuốn ấy đã được nàng cất cùng với hộp thiếc đựng chocolate, nến thủ công và bản gốc bức thư tình viết tay ở nơi sâu nhất của ngăn kéo và được khóa lại. Đây là cuốn nàng tự mình đi mua sau này.
Là số tháng Chín, sau đó, lại mua cả số tháng Mười.
Thật ra cũng chẳng có gì phải giấu giếm hai cuốn tạp chí này, bà Bách chắc chắn chẳng phân biệt được nó khác 《Tri Âm Mạn Khách》hay 《Xem Phim》ở chỗ nào. Nhưng Văn Nhiễm vẫn cảm thấy chột dạ, bởi cảm giác đơn phương thích một người, giống như một con thỏ có chiếc đuôi dài.
Hai cuốn tạp chí bị lật tới lật lui nhiều lần đến nỗi các cạnh cũng bắt đầu cong lên, thế nên trong đầu nàng đã ghi nhớ nhiều kỳ quan thiên nhiên, mặc dù điểm môn Địa lý chẳng có gì nổi bật.
Chỉ là...
Nàng có thể tưởng tượng ra mọi phép màu trái ngược quy luật tự nhiên.
Nhưng không thể tưởng tượng được, sau tên của Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn, lại có thể gắn thêm ba chữ 「ở bên nhau」.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bách Huệ Trân giật nảy mình: "Tối qua con ngủ không ngon hả?"
"Không có đâu mẹ."
"Quầng thâm đen rớt xuống tận cằm luôn rồi kìa."
"Do học hành mệt quá đó."
"Được rồi được rồi, mẹ xuống dưới nhà mua cho con hai cái bánh mì chỗ cửa tiệm ở góc phố làm bữa sáng, cho tỉnh táo lại một chút."
Bà Bách vừa nói vừa vội vã đi xuống lầu.
Năm cuối cấp quả thực rất vất vả, Văn Nhiễm dắt xe đạp ra khỏi con hẻm cũ, tường gạch đỏ và dây thường xuân vẫn còn ngái ngủ, không khí xám trắng nhạt nhòa như những hạt nhiễu trên bức ảnh cũ kỹ.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa, ngáp nhẹ một cái, xa xa hơn một chút, có thể nghe thấy tiếng mấy dì rủ nhau đi chợ buổi sớm:
"Cải thìa hôm nay tươi không?"
Hoặc là: "Củ cải trắng ngọt giòn đó nha."
Bà Bách đứng trước cửa tiệm bánh mới mở cửa, tay xách một túi nylon trắng.
Loại tiệm bánh kiểu cũ trong hẻm nhỏ này không có túi giấy in hoa đẹp đẽ. Văn Nhiễm với mái tóc đuôi ngựa có mấy sợi tóc con không sao ép xuống được, đi đến gần.
Bà Bách dúi túi bánh vào tay nàng: "Cầm lấy nè."
"Sao lại là nhân đậu đỏ, ngọt quá trời."
"Phải ngọt một chút mới tốt, như vậy mới giúp con lên tinh thần được chứ."
Văn Nhiễm nhận lấy bánh mì, mở miệng định nói.
Bà Bách vẫn luyên thuyên không ngừng: "Hôm nay phải mua hai cái chân giò về hầm mới được, mẹ thấy mặt mày con dạo này mệt mỏi quá, phải nói ba con dùng kìm nhổ hết lông, rồi mẹ đốt lửa khò cho sạch luôn..."
Liếc nhìn con gái trong ánh bình minh xám mờ như phủ một lớp sương mỏng: "Sao vậy con?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!