Chương 2: Sở Thích

Cô thích đồ ngủ của Văn Nhiễm

Văn Nhiễm cố tình chỉnh nước nóng hơn, xối lên làn da trắng nhạt khiến cả người nàng hơi ửng đỏ.

Nhưng khi nằm trên giường, nàng lại hối hận. Bởi vì làn da của nàng vốn nhạy cảm, giờ được hơi nóng kích thích, càng nhạy cảm hơn. Hàng mi của nàng khẽ run rẩy khi Hứa Tịch Ngôn vừa mới chạm vào.

Căn hộ thuê của nàng nhỏ, chỉ có khoảng bốn mươi mét vuông, nhưng bên trong được bố trí đủ đầy tiện nghi: nhà vệ sinh, bếp, ban công phơi đồ, còn chia riêng được một phòng ngủ nhỏ. Cái giá phải trả là diện tích nhỏ, mỗi phần đều nhỏ đến đáng thương.

Cho nên phòng ngủ của nàng chỉ có một tủ quần áo hẹp và một chiếc giường đơn.

Giờ phút này, nàng nhìn người phụ nữ đang chống nửa người và triền miên với mình, thầm nghĩ: Vì sao một người như Hứa Tịch Ngôn, lại xuất hiện ở nơi này?

Nhưng Hứa Tịch Ngôn thì không nghĩ đến mấy thứ đó. Cô đang nghĩ: Cô thích đồ ngủ của Văn Nhiễm.

Văn Nhiễm không mặc loại đồ ngủ bằng lụa như cô. Đồ ngủ của Văn Nhiễm bằng vải cotton, đã giặt đến sờn cũ, cho nên rất mềm, trên bề mặt bám đầy những viên lông nhỏ li ti, chạm tay vào có cảm giác không hoàn toàn bằng phẳng. Hứa Tịch Ngôn thích cảm giác tay mình chạm lên đó, rồi bộ đồ ngủ theo thân hình Văn Nhiễm mà thay đổi thành bất cứ hình dạng nào.

Giống như lớp da thứ hai của nàng. Ấm áp, yên bình và chân thật.

Có thể sẽ có người cảm thấy như vậy quá mức đơn điệu. Nhưng đây đúng là sở thích của Hứa Tịch Ngôn, người đã nhìn thấy quá nhiều sự hào nhoáng.

Hứa Tịch Ngôn thích nhìn Văn Nhiễm vì cô mà nhíu mày, giữa mi tâm như nụ hoa nhỏ xíu.

Văn Nhiễm luôn không phát ra tiếng, không biết có phải do cách âm trong căn hộ cho thuê quá kém hay không. Nàng luôn cắn chặt môi dưới, giữa hơi thở khẽ vang lên tiếng rên rất nhẹ, như mèo kêu, cũng như một giai điệu nào đó.

Cho đến khi kết thúc, Hứa Tịch Ngôn xuống giường tìm nước uống.

Máy lọc nước là món đồ mà hai tháng trước Văn Nhiễm mua sau khi lãnh lương. Hứa Tịch Ngôn thích uống nước lạnh, cô tự rót cho mình một ly, rồi điều chỉnh nhiệt độ nước về sáu mươi lăm độ như Văn Nhiễm thích, mang vào phòng ngủ, đưa cho nàng đang tựa vào đầu giường.

Văn Nhiễm nói với cô: "Cậu khoác áo khoác vào đi, chỗ mình không có lò sưởi, điều hòa lại yếu nữa."

Hứa Tịch Ngôn "ừ" một tiếng.

Có lẽ vì kìm nén quá lâu trong suốt quá trình, mỗi lần xong việc, giọng Văn Nhiễm đều hơi khàn khàn. Hứa Tịch Ngôn khoác áo khoác ngồi xuống mép giường, nhìn bàn tay đặt hờ ngoài chăn của nàng, cô không nắm lấy, chỉ ngẩng đầu nhìn gò má nàng vẫn nhuộm sắc hồng chưa phai.

Liệu có người nào, ngay cả trong im lặng cũng toát ra khát khao? Hoặc nói cách khác, có người nào đến cả dục vọng cũng yên ắng như thế không?

Có đấy, Văn Nhiễm chính là như vậy.

Hứa Tịch Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt vì nước lọc của nàng: "Văn Nhiễm, cái gì của của cậu cũng tốt."

"Chỉ có một điểm, là không thích mình."

Văn Nhiễm cúi đầu nhìn chăm chú lên mặt chăn hồi lâu, mới cất tiếng nói: "Cậu còn cần người thích à?"

"Tại sao lại không cần chứ?"

Văn Nhiễm chỉ khẽ cười. Lúc này, điện thoại để trên tủ đầu giường của Hứa Tịch Ngôn rung lên, cô liếc nhìn số gọi đến, rồi cầm lên nghe máy: "Alo?"

Phòng quá nhỏ, Văn Nhiễm nghe rõ giọng của chị quản lý Đậu: "Xong chưa? Chị gọi Tiểu Trần qua đón em."

Hứa Tịch Ngôn lười biếng đáp: "Đến đi."

Cúp điện thoại, người lên tiếng trước là Văn Nhiễm: "Cậu còn không mau thay đồ."

"Không muốn đi." Hứa Tịch Ngôn nhìn nàng cười: "Nếu cậu muốn mình ở lại, mình sẽ không tham gia bữa tiệc gì đó nữa."

Văn Nhiễm hơi mở môi, rồi lại khép lại, lắc đầu: "Không muốn."

Hứa Tịch Ngôn bật cười, đứng dậy thay đồ, cởi áo khoác rồi tới áo ngủ, cũng không né tránh Văn Nhiễm. Vừa thay đồ vừa nói: "Văn Nhiễm, mình thật muốn nhìn xem một người lạnh nhạt như cậu, khi yêu một người sẽ như thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!