Chương 19: Bí mật

Này Văn Nhiễm, cậu thích ai vậy?

Nói thật thì, hành động của Hứa Tịch Ngôn khiến Văn Nhiễm hơi lo lắng.

Bởi nếu thành tích không tốt, mà cô lại vừa nhảy nhót vừa vỗ đùi, ánh mắt còn kiên định như thế, thì sẽ hơi cố ý ra vẻ, giống như cái câu: "Học dốt mà đồ dùng học tập lại nhiều."

Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào vạch xuất phát.

Đây chính là lý do nàng mong chờ hội thao —— Mọi người đều đang nhìn Hứa Tịch Ngôn, vậy thì cái nhìn trộm của nàng, liệu có thể đường hoàng hơn một chút không?

Ai nấy đều phản bội lớp của mình: "A a a Hứa Tịch Ngôn cố lên!"

"Cậu lớp nào vậy?"

"Kệ lớp nào! Mình chỉ muốn Hứa Tịch Ngôn thắng thôi!"

Văn Nhiễm căng thẳng nuốt nước bọt.

Không biết Hứa Tịch Ngôn nghĩ gì, nếu có nhiều người quan tâm và đặt nhiều kỳ vọng vào cô như vậy, chắc hẳn cô phải lo lắng lắm.

Nhưng Hứa Tịch Ngôn đang cúi người ở vạch xuất phát trông lại rất bình tĩnh, thậm chí khi có người trên khán đài hét to "A a a Hứa Tịch Ngôn mình thích cậu!", cô thậm chí còn cong môi và mỉm cười nhẹ.

Chỉ là la hét thôi, có không ít người dám theo đuổi Bạch Xu, nhưng chẳng ai dám theo đuổi Hứa Tịch Ngôn.

Cho đến khi thầy phát lệnh hét lên một tiếng: "Chuẩn bị——"

Một tiếng súng vang lên, Hứa Tịch Ngôn không giống một mũi tên rời dây cung, cô giống như... đang đứng trên đầu sóng ngọn gió.

Văn Nhiễm dán chặt ánh mắt vào bóng dáng của cô, vòng ngực đầy đặn, bờ vai vuông vức, đôi chân thon dài. Lúc này trong đầu nàng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ thấy một thiếu nữ mười bảy tuổi đang dốc hết sức vung tay chạy, mái tóc xoăn dài tung bay sau đầu.

Đó chính là một vẻ đẹp thuần khiết, lay động lòng người, cả đời chỉ gặp được một lần.

Thật ra lúc ấy trong lòng Văn Nhiễm đã có một linh cảm: Hứa Tịch Ngôn sẽ thắng.

Nàng trông hơi ngốc nghếch khi vẫn đang cầm gói mì ăn liền, quên ăn cũng quên bỏ xuống, cứ thế giơ lên, ngơ ngác dõi theo làn chạy thứ ba trong mùi vị kỳ kỳ quái quái của bột gia vị chua cay.

Nhìn cô nhẹ nhàng nâng chân trái.

Nhìn cô tiếp đất vững vàng như một con báo.

Nhìn cô vươn đầu về trước khi băng qua vạch đích.

Tựa như có phép thuật vậy.

Ngay khoảnh khắc cô băng qua vạch đích, bầu trời u ám suốt cả ngày bỗng rẽ ra một khe sáng nhỏ, ánh nắng vàng nhạt từ đó chiếu xuống, vừa vặn rọi lên người Hứa Tịch Ngôn đang quay đầu nhìn lại các đối thủ.

Văn Nhiễm ngẩn ngơ trên khán đài.

Thiếu nữ mười bảy tuổi giống như ánh sáng, chống nạnh đứng đó và hít thở nhẹ nhàng, nụ cười không khoa trương, nhưng đủ tự do phóng khoáng.

Phóng khoáng đến mức có thể lấp đầy những năm tháng thanh xuân khô khan của nàng.

******

Đợi đến khi trận đấu kết thúc, Đào Mạn Tư vẫn chưa quay lại khán đài.

Chưa thể rời đi, vì còn phải tính điểm các nội dung thi, chấm giải "Tập thể lớp xuất sắc nhất", rồi cả những giải an ủi như "Tập thể phong cách nhất", "Tập thể thời trang nhất", "Tập thể đoàn kết nhất".

Phần lớn học sinh tranh thủ thời gian này dạo chơi ở quầy bán đồ ăn nhẹ trong sân vận động, rải rác thành từng nhóm tụm năm tụm ba tán gẫu khắp nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!