Ừm, may mắn là của mình cũng không tệ
Sáng hôm diễn ra hội thao, Văn Nhiễm đẩy cửa sổ phòng ngủ của mình ra, mùi bánh mì nướng từ tiệm bánh cũ kỹ dưới lầu bay lên thơm ngào ngạt, còn bầu trời thì xám xịt, giống như mảng xám dưới đôi cánh trắng của chim bồ câu.
Dường như trời sắp mưa.
Văn Nhiễm rửa mặt xong rồi xuống tầng một, Bách Huệ Trân đang bưng bữa sáng ra bàn ăn: "Đến đây ăn nào."
Bà lại ngồi đối diện nàng, nhìn nàng cắn quả trứng luộc: "Trứng hôm nay luộc ngon không? Trứng lòng đào đó."
"Dạ."
"Hội thao mấy năm trước con đều không đi mà, đi luyện đàn cũng được, ở nhà nghỉ ngơi cũng được, mẹ có thể giúp con xin phép giáo viên." Bách Huệ Trân chớp mắt: "Nói dối cũng không sao đâu."
Văn Nhiễm bật cười, lặp lại câu trả lời mà trước đó nàng đã nói với Đào Mạn Tư: "Con vẫn đi ạ, lần cuối cùng của cấp ba rồi."
Bách Huệ Trân nói: "Ờ há, thêm một thời gian nữa là sinh nhật mười tám tuổi, không tính là trẻ con nữa rồi đó."
Tim Văn Nhiễm khẽ giật một cái.
Đời người có vài điều luôn giới hạn về mặt thời gian. Ví như sự rung động, lúc mười mấy tuổi là ánh mặt trời, là cây long não, là đồng phục trắng viền xanh dương. Nếu bỏ lỡ, sẽ trở thành nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, không phải không chân thành, chỉ là không còn thuần khiết.
Nàng có nên cảm tạ ông trời, ít nhất vào cuối tuổi mười bảy, đã cho nàng một cơ hội rung động thuần khiết như vậy.
Sân vận động của trường trung học Tử Dục không đủ lớn, nên hội thao mỗi năm đều mượn sân vận động của thành phố.
May mắn cũng không xa lắm, Văn Nhiễm đạp xe đến, đậu xe, rồi đứng trong nhà xe chờ Đào Mạn Tư.
Đào Mạn Tư hớt hải đạp xe tới: "Mình có trễ không?"
"Không đâu."
Khóa xe xong hai người cùng đi vào sân vận động, Đào Mạn Tư lo lắng liếc nhìn bầu trời xám trắng: "Không mưa đó chứ?"
Dù có là học sinh ngoan cỡ nào, ai cũng sợ hội thao bị hủy đột ngột rồi bị kéo về lớp học tiếp.
"Hy vọng là không."
"Thiên linh linh địa linh linh." Đào Mạn Tư vừa nói vừa huých tay Văn Nhiễm: "Cậu nhìn kìa."
Hội thao yêu cầu vận động viên mặc đồ thể dục, học sinh khác thì mặc đồng phục. Nhưng dù gì cũng rời khỏi môi trường học đường, tâm trạng và cặp sách đều nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Đào Mạn Tư chỉ Văn Nhiễm nhìn, có vài nữ sinh đã lén trang điểm nhẹ: "Uốn lông mi đó, cong vút, còn tô son bóng hồng nhạt nữa, không thì môi sao mà chúm chím vậy được."
"Ờ... có khi là ăn bánh dính dầu mà không lau miệng?"
Hai người cùng bật cười.
"Trang điểm cũng bình thường mà, dù gì cũng là hội thao." Văn Nhiễm cong môi: "Cậu không phải cũng đổi băng đô mới sao? Muốn đem nước cho Trương Triết Văn không? Cậu ấy thi chạy tám trăm mét mà."
"Đâu có." Đào Mạn Tư xoa mặt mình một cái, lại nói: "Đến lúc đó rồi tính."
Rồi lại liếc nhìn Văn Nhiễm: "Cậu thì chẳng chịu sửa soạn chút nào hết trơn." Tóc vẫn là kiểu đuôi ngựa đơn giản gọn gàng.
Văn Nhiễm chỉ cười cười.
Ngay cả với bạn thân hơn mười năm cũng không thổ lộ được.
Nàng đã sửa soạn rồi, không phải trang điểm, không phải thay kiểu tóc, mà là nàng mang một đôi tất sọc ngang nhiều màu, cao đến bắp chân, như một dải cầu vồng uốn lượn, giấu dưới ống quần đồng phục rộng rãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!