Chương 16: Khó đoán

"Thỏ con" đang lén nhìn mình

"Lộ ra rõ ràng" có lẽ là thành ngữ sinh ra dành riêng cho sự thầm yêu.

Tâm ý đó như gió mát trăng thanh, như bầu trời đầy sao sáng lấp lánh như đom đóm, như một lớp giấy mỏng dùng để sao chép thư pháp, bạn nghĩ có thể dùng để che chắn kỹ lưỡng, nhưng ánh sáng ấy sao có thể bị một lớp giấy mỏng chặn lại?

Tinh tế chính là ở chữ "lộ ra".

Nửa kín nửa hở, đó là trò mà bạn tự chơi với chính mình. Một khi thật sự có ai đó xé toạc lớp giấy mỏng kia, kéo theo sẽ là sự hoảng hốt và rối bời.

Phản xạ đầu tiên chính là phủ nhận: "Sao có thể chứ? Bọn mình không phải đều là con gái sao?"

Đó chỉ là câu trong tiềm thức của Văn Nhiễm, thực tế nàng chỉ ngồi yên ở đó, nhìn Hứa Tịch Ngôn, ánh nến thủ công có lẽ đang cháy đến phần bao lấy cánh hoa, tỏa hương thoang thoảng.

Nàng tròn mắt nhìn Hứa Tịch Ngôn, không thốt nổi một lời.

Hứa Tịch Ngôn mỉm cười: "Không thích mình thì tại sao lúc nào cậu trốn mình thế?"

"Mình..."

Đầu lưỡi như rễ cây bị trúng phải lời nguyền trong khu rừng phép thuật, đứng cứng đờ không thể động đậy. Đúng lúc ấy, ngoài cửa lớp vang lên tiếng bước chân, Văn Nhiễm theo âm thanh nhìn ra.

Tưởng đâu là bạn học được giáo viên gọi đến giúp đỡ, không ngờ, người bước vào lại là Bạch Xu.

Cô ấy mỉm cười liếc nhìn Văn Nhiễm một cái, rồi quay sang góc lớp đối diện nơi Hứa Tịch Ngôn đang ngồi: "Cậu vẫn còn ở đây à?"

Hứa Tịch Ngôn "ừ" một tiếng: "Hết giờ tự học rồi à?"

"Hết rồi, mình thấy bên tòa nhà Phẩm Chất hình như mất điện, lại thấy bạn cùng lớp của mình là Lâm Sướng mãi không quay lại, liền nghĩ không chừng các cậu vẫn chưa xong, nên qua xem thử."

Hứa Tịch Ngôn uể oải "ừ" một tiếng.

Sau này khi Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn trở thành người tình ở tuổi hai mươi mấy, nàng từng nghe vô số lần Hứa Tịch Ngôn dùng giọng điệu ấy nói chuyện với người khác, cũng như hàng mi dày của Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng cụp xuống ba phần, toát ra nét lười nhác thờ ơ, nhưng giọng lại nghe rất hay.

Hứa Tịch Ngôn không cần trải qua tháng năm để học cách quyến rũ, như thể cô đã có kỹ năng này một cách tự nhiên.

Chỉ khi nói chuyện với Văn Nhiễm, giọng cô mới nghiêm túc và dịu dàng: "A Nhiễm." "Nhiễm Nhiễm."

Còn lúc này, Văn Nhiễm mười bảy tuổi, chỉ là một cô gái ngồi lặng lẽ ở góc xa bên kia lớp học, hai tay giấu dưới gầm bàn siết chặt thành nấm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nếu không phải vì giáo viên nhờ nàng đợi ở đây, nàng mặc kệ mất điện, mặc kệ việc sợ tối, nàng chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy mà không ngoảnh lại nhìn.

Nàng cảm thấy mình thật ngốc nghếch và buồn cười.

Nàng làm sao lại nghĩ rằng Hứa Tịch Ngôn cần sự cảm thông của mình?

Nói một cách đơn giản hơn, chính là tại sao nàng lại nghĩ rằng Hứa Tịch Ngôn cần mình?

Đó là Hứa Tịch Ngôn, cô gái nổi tiếng nhất trường. Chỉ cần Hứa Tịch Ngôn muốn kết bạn, có bao nhiêu người vừa xinh đẹp, thông minh, hoạt bát hơn nàng sẵn lòng đến gần cô.

Ví dụ như trước khi Hứa Tịch Ngôn chuyển tới, Bạch Xu đã đạt danh hiệu hoa khôi trường học hai năm liên tiếp

Bạch Xu là một người tuyệt với, khuôn mặt giống một con cáo nhỏ lanh lợi, nhưng thực ra cô ấy rất hướng nội, gia đình cũng giàu có, thường cùng mẹ đi học thêm lớp diễn xuất để thi vào khoa biểu diễn của Đại học Bắc Điện.

Bạch Xu học lớp Ba, chẳng biết cô ấy và Hứa Tịch Ngôn quen nhau thế nào, rồi thân thiết ra sao.

Nhìn họ giống như bạn bè, dù sao cách họ nói chuyện cũng có vẻ rất thân.

Bạch Xu kéo ghế ngồi cạnh Hứa Tịch Ngôn, nghe cô nói lý do chưa thể rời đi, liền đáp: "Vậy mình ngồi với cậu một lát."

Vậy mình, ngồi với cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!