Cậu không phải là thích mình đấy chứ?
Giáo viên bước lên bục giảng: "Đại diện các lớp đến đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chúng ta bắt đầu."
Trong lúc nói giáo viên cũng liếc nhìn Hứa Tịch Ngôn thêm một cái.
Cô chẳng cần làm gì cả, chỉ cần yên lặng ngồi đó, đã là tâm điểm ánh nhìn của tất cả mọi người.
Quy trình làm nến thủ công cũng không phức tạp, giáo viên vừa viết từng bước lên tấm bảng đã được Hứa Tịch Ngôn lau sạch, vừa giảng giải cho cả lớp. Chẳng qua là làm nóng chảy sáp nến, thêm vào những cánh hoa mình thích, rồi đổ vào khuôn để tạo hình.
Giáo viên nói xong thì vỗ tay: "Nào các em, xếp bàn lại thành một vòng tròn, mà tạo thành một hình chữ nhật đi , vòng tròn sợ không đủ chỗ."
"Cô ơi, làm vậy không phiền phức quá sao?"
"Em nghĩ cô muốn thế chắc?" Giáo viên cười và giả bộ trừng mắt: "Còn chụp ảnh nữa, phải tạo chút không khí nữa chứ!"
Lúc đứng dậy dọn bàn, Văn Nhiễm thấy rất căng thẳng.
Ranh giới phía trước phía sau bị phá vỡ, nàng vừa sợ sẽ ngồi gần Hứa Tịch Ngôn, lại vừa mong có thể ngồi gần cô, như vậy thì có thể hợp tình hợp lý hỏi một câu: "Vừa nãy cậu nghe bài gì thế? Là nhạc dương cầm à?"
Rồi một cách rất tự nhiên tiếp thêm một câu: "Mai mình với cậu cùng đi mua đồ ăn sáng nhé?"
Thế nhưng trong lúc xếp bàn, Hứa Tịch Ngôn rất tự nhiên tránh xa nàng, không biết làm sao mà cuối cùng hai người lại ngồi thành hai góc đối diện xa nhất.
Văn Nhiễm ngồi ở góc ngoài cùng bên trái, Hứa Tịch Ngôn thì ngồi góc ngoài cùng bên phải và đối diện nàng.
Văn Nhiễm chợt nghĩ: Hứa Tịch Ngôn không phải là đang giận nàng đấy chứ?
Người ta chủ động tìm đến mình, mình lại từ chối, chẳng lẽ người ta không biết giữ thể diện sao?
Không... không đến mức đấy...
Văn Nhiễm bắt đầu bồn chồn.
Lúc này giáo viên ôm một giỏ đầy hoa đi vòng quanh sau lưng từng người: "Chọn những bông hoa các em thích."
Văn Nhiễm từ trong giỏ tre nho nhỏ, chọn hoa tường vi và thược dược. Vương Ninh liếc nàng một cái.
"Sao vậy?"
Vương Ninh lắc đầu: "Không sao, chỉ là mình cứ nghĩ cậu sẽ chọn mấy loại như lan chuông chẳng hạn, xanh xanh tím tím, kiểu hơi đơn giản nhẹ nhàng ấy."
Văn Nhiễm chỉ cười cười.
Trong lớp học có đèn trần dùng loại bóng huỳnh quang , luồng ánh sáng đen mờ phát ra từ cả hai đầu, không hề cao cấp. Nhưng dù trong điều kiện ánh sáng thế này, khuôn mặt Hứa Tịch Ngôn ngồi đối diện từ xa, vẫn như một đóa tướng vi nở vào buổi sớm mai.
Tay nghề của Văn Nhiễm quả thực rất khéo, khi đợi nến nguội để lấy ra khỏi khuôn, nàng ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện người duy nhất làm xong trước nàng chính là Hứa Tịch Ngôn.
Trong khi các bạn khác vẫn còn đang cắm cúi làm, ánh mắt hai người họ, xuyên qua đường chéo xa tít trong lớp, vô tình chạm vào nhau.
Tim Văn Nhiễm đập "thịch" một tiếng, nàng lập tức dời mắt đi.
Giáo viên đi qua: "Làm xong rồi à?"
"Dạ? Vâng."
Giáo viên xem sản phẩm của nàng trước khi tháo khuôn: "Không tệ, rất khéo tay đấy."
Sau đó phát cho nàng một tờ giấy trắng: "Viết đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!