Chương 14: Can đảm

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc thích một người

Hứa Tịch Ngôn lợi hại đến mức nào ư? Chỉ dựa vào một mình cô đã khiến đôi giày Converse cổ cao màu xanh dương đậm bình thường không thể bình thường hơn trở thành xu hướng.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, vô số học sinh trong trường đều mang đôi giày đó.

Từ sau khi Văn Nhiễm khéo léo từ chối Hứa Tịch Ngôn một lần, cô cũng không tìm nàng thêm lần nào nữa.

Năm cuối cấp ba, hai ngày cuối tuần nay chỉ còn một. Chiều Chủ Nhật, Văn Nhiễm theo Bách Huệ Trân đi siêu thị mua đồ, xem như đi hóng gió một chút. Lúc nàng xách túi nilon to đùng bước ra khỏi siêu thị, có ngang qua cửa hàng Converse ở tầng một.

Ánh mắt Văn Nhiễm khẽ dừng lại, Bách Huệ Trân gọi con gái: "Qua đó xem thử đi, năm cuối cấp vất vả quá, một đôi giày vải có đắt gì đâu, có thể mua một đôi để tự thưởng cho bản thân."

Văn Nhiễm xách túi bước đến: "Nói trước là con sẽ mua bằng tiền tiêu vặt dành dụm của mình."

Bách Huệ Trân cười: "Được."

Hai mẹ con đi một vòng. Văn Nhiễm giả vờ nhìn từng mẫu một, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở đôi Converse cổ cao màu xanh dương đậm.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình bước tới: "Muốn thử không?"

"Làm phiền lấy cho em một đôi cỡ ba mươi bảy."

"Được."

Văn Nhiễm và Bách Huệ Trân cùng ngồi trên ghế bọc da mềm để thử giày ở quầy, chẳng bao lâu sau, nhân viên ôm một chiếc hộp giấy màu đen bước lại, quỳ xuống cạnh chân nàng.

Văn Nhiễm vội cúi người đón lấy giày từ tay cô ấy.

Là giày cổ cao, nàng lần lượt nới lỏng từng hàng dây đang buộc chặt.

Nới xong hàng thứ nhất, nàng nhớ đến lần đầu bắt gặp thiếu nữ mặc đồ đen ở trường, cô đứng dưới tán cây long não, để mặc cơn gió cuối hè thổi tung mái tóc xoăn dài bồng bềnh.

Nới hàng thứ hai, nàng nhớ đến lúc cùng Đào Mạn Tư đi vệ sinh có đi ngang qua cửa sổ lớp Năm, thấy cô chống một tay lên má, nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười nhẹ với nàng.

Nới hàng thứ ba, nàng nhớ đến hôm cô ngủ trên giường mình, dù ga giường đã được Bách Huệ Trân thay toàn bộ, lúc nằm xuống, nàng vẫn không kìm được mà vùi mặt vào gối, hít lấy hít để.

Nới đến hàng thứ tư, nàng nhớ đến giọng điệu khoa trương của cậu: "Một nữ sinh cấp ba đeo Rolex, chậc chậc chậc."

"Không phải trông rất đẹp sao?" Câu nói của Bách Huệ Trân kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

Văn Nhiễm cụp mắt nhìn xuống đôi Converse màu xanh dương đậm đã được mang vào chân.

Nàng chẳng có gì nổi bật, thành tích học tập bình thường, chơi đàn dương cầm bình thường, ngoại hình cũng bình thường luôn. Chỉ có làn da trắng, dáng vẻ trong khá điềm đạm, tay chân thon thả, thế nên cổ chân mảnh mai của nàng được bọc trong lớp vải của đôi Converse cổ cao quả thực trông rất đẹp.

Văn Nhiễm nhìn hai giây, bỗng tháo giày ra, đưa trả cho nhân viên: "Xin lỗi, em cảm thấy không hợp lắm."

Nàng đứng dậy xách túi: "Mẹ, đi thôi."

Bách Huệ Trân phản ứng lại, đuổi theo nàng: "Sao thế, không lấy giày nữa à?"

Văn Nhiễm lắc đầu: "Không lấy nữa."

Tuổi dậy thì luôn có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ. Văn Nhiễm chỉ là đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ của nàng khi mang đôi giày này, nếu so với những nam sinh và nữ sinh khác cũng mang trong trường, thì có gì khác biệt chứ?

Ai cũng có thể mua đôi Converse này. Ai cũng có thể dùng cách đó để tiến gần hơn một chút với Hứa Tịch Ngôn

- Người rực rỡ như mặt trời.

Đó là Hứa Tịch Ngôn của mọi người, không phải Hứa Tịch Ngôn thuộc về riêng nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!