Chương 13: Tạp chí ở tuổi mười bảy

Quà trưởng thành ở tuổi hai mươi ba

Văn Nhiễm trở về nhà sau buổi tự học tối , Bách Huệ Trân lập tức đứng bật dậy: "Tan học rồi à? Bụng còn đau không?"

"Không đau nữa." Văn Nhiễm như mọi ngày, âm thầm đặt cặp xuống.

"Bạn học của con về rồi."

"Dạ." Văn Nhiễm đã đoán được, nàng nghĩ chắc Hứa Tịch Ngôn cũng không thể ở lại đến giờ này.

"Con đi rửa tay đi, nhớ bật nước nóng để rửa nha." Bách Huệ Trân vừa nói vừa vội vã đi vào bếp: "Mẹ mang bữa khuya lên cho con."

"Mẹ ơi, lại là nước đường đỏ nữa à?"

"Sao chỉ là nước đường đỏ được? Rõ ràng còn có bốn viên bánh trôi mè đen nữa mà." Bách Huệ Trân ngồi xuống đối diện nàng, trò chuyện: "Tối nay mẹ nấu cá, bạn học con khen mẹ nấu ngon lắm, biết chưa?"

"Dạ." Văn Nhiễm cắn vỡ vỏ một viên bánh trôi, nhân mè đen chảy ra.

"Con bé này sao nói ít thế? Không giống bạn học con, thoải mái tự nhiên lắm."

Cậu đúng lúc thêm vào một câu bằng giọng Hải Thành: "Mà cũng cực kỳ xinh."

Hôm nay hiếm khi bà ngoại còn thức: "Đúng rồi đúng rồi."

Văn Nhiễm cảm thấy có hơi bực bội, đứng dậy xách cặp lên: "Con lên phòng làm bài đây."

"Này, con còn chừa lại hai viên bánh trôi."

"Con thực sự ăn không nổi nữa."

Bước lên những bậc cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt như đang hát, nàng lại cảm thấy cơn bực dọc âm ỉ này có phần vô lý

Nàng chỉ là không cần ai nhắc đi nhắc lại rằng: Hứa Tịch Ngôn là một người xuất sắc nhường nào.

Là người khác biệt với nàng biết bao nhiêu.

Hơn nữa, nàng nôn nóng muốn trở về phòng mình, căn phòng mà Hứa Tịch Ngôn đã từng ở lại.

Nàng luôn có cảm giác, Hứa Tịch Ngôn trước mặt người lớn là Hứa Tịch Ngôn "công cộng". Còn Hứa Tịch Ngôn một mình ngủ lại trong phòng nàng, là Hứa Tịch Ngôn "riêng tư".

Khoảnh khắc mở cửa, Văn Nhiễm thật sự không nhịn được khẽ dậm chân một cái.

Sao mà bừa bộn thế này chứ... Cậu ấy rốt cuộc đã thấy được những gì rồi...

Nàng không thể giải thích được cảm giác như "khỏa thân" lúc này.

Nàng đặt cặp xuống, trước tiên nhìn về phía giường, bộ ga trải giường màu xanh dương nhạt đã được Bách Huệ Trân thay bằng bộ màu xanh dương đậm. Quyển truyện tranh giấu dưới gối cũng bị lôi ra, đặt lên tủ đầu giường.

May mắn là Bách Huệ Trân tuy hay để mắt đến nàng, nhưng bà cũng không thuộc kiểu thích quát tháo, coi như nàng thoát được một kiếp.

Nàng đảo mắt nhìn một vòng.

Cánh tủ quần áo bị chăn gối bên trong đẩy ra một khe nhỏ.

Trên lưng ghế vẫn chất đống quần áo mùa hè nàng chưa kịp dọn.

Chậu sen đá trên bậu cửa sổ sinh trưởng không lấy gì làm khả quan, miễn cưỡng duy trì sự sống.

Hứa Tịch Ngôn hình như... không để lại dấu vết gì ở đây cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!