Hay cháu lên phòng Nhiễm Nhiễm ngủ một lát đi
Xe dừng trước cổng trường Tử Dục, Văn Nhiễm không quay đầu lại, đeo cặp lên vai: "Mẹ, con đi đây."
Bách Huệ Trân trêu nàng: "Không về nhà nghỉ ngơi thật à? Nhất định phải đi học buổi tối sao?"
Văn Nhiễm nói: "Không về đâu."
Khi nói tiếng phổ thông với Bách Huệ Trân, Văn Nhiễm cũng bị ảnh hưởng đôi chút giọng phổ thông mang âm Hải Thành của bà.
Lúc đó, Hứa Tịch Ngôn ngồi cạnh Bách Huệ Trân nghĩ: sao lại có cô gái mềm mại thế này.
Cả giọng nói cũng mềm, như một bông bồ công anh nhẹ nhàng. Rất khác với cô.
Văn Nhiễm một mình đeo cặp bước vào cổng trường, quay lại lớp học, vẫn còn một chút thời gian trước khi bắt đầu giờ tự học buổi tối, nàng xé gói bánh mì vừa mua ở căn tin.
Nàng thích ăn bánh mì, từ nhỏ đã ăn mãi không chán.
Đào Mạn Tư đi tới bên bàn học của nàng: "Lễ trao giải chiều nay thế nào?"
"Cũng bình thường." Văn Nhiễm cười cười: "Cậu biết mà, mình chỉ đứng thứ chín."
"Hứa Tịch Ngôn cũng đến à?"
"Ừ, cậu ấy đứng nhất mà."
"Các cậu có nói chuyện gì không?"
"Không có." Văn Nhiễm cũng không rõ đang cố nhấn mạnh điều gì: "Dù sao bọn mình cũng không thân nhau."
"Nhìn ra được, nói chuyện cũng đứng cách xa như thế."
Lúc này chuông tiết tự học buổi tối vang lên, Đào Mạn Tư trở về chỗ ngồi, Văn Nhiễm vội vàng nhét nốt miếng bánh mì còn lại vào miệng, tạm thời bỏ bao bì vào ngăn bàn.
Nhìn bóng lưng bạn thân, trong lòng nàng dấy lên chút áy náy.
Những gì nàng nói với Đào Mạn Tư đều là sự thật, nhưng lại giấu một nửa sự thật khác. Hiện tại, họ đang ngồi tham gia lớp tự học ở đây, Hứa Tịch Ngôn đang theo mẹ nàng là Bách Huệ Trân, cùng nhau về nhà nàng..... Nhưng mà, chuyện này, làm sao mà mở miệng được chứ!
******
Bên kia, Hứa Tịch Ngôn cùng Bách Huệ Trân xuống xe.
Nhìn ngôi nhà trước mặt với tường gạch đỏ phủ đầy thường xuân: "Nhà dì đẹp quá."
"Đẹp sao? Mấy căn nhà cũ trong hẻm đều như thế, nhìn bên ngoài thì phong cách vậy đó, chứ bên trong thì cũ lắm rồi, vừa nhỏ vừa chật, cháu đừng chê nhé."
Hứa Tịch Ngôn lễ phép nói: "Sao lại chê được ạ."
Thật ra lúc đó Văn Nhiễm thật không hiểu, Hứa Tịch Ngôn nhìn thì cá tính như vậy, sao lại có thể chấp nhận được kiểu nói chuyện nhiệt tình thái quá của Bách Huệ Trân, thậm chí, sao lại có thể vào đúng ngày đau bụng kinh không chịu nổi mà theo bà về nhà.
Ví dụ như nàng, cho dù có đau đến chết, cũng không muốn giao tiếp với phụ huynh của bất kỳ bạn học nào.
Phải rất nhiều năm sau, khi nàng và Hứa Tịch Ngôn trở thành "người tình hợp đồng", nàng mới hiểu được, vốn dĩ Hứa Tịch Ngôn là một người rất cô đơn.
Hứa Tịch Ngôn không cô độc, nhưng rất cô đơn.
Cuộc sống của cô hào nhoáng, toàn bộ là dương cầm, lưu diễn, sân khấu, giải thưởng, còn có cả hàng loạt sở thích của cô, như du lịch, đi biển, đua xe, cho nên cô không thể cô độc.
Nhưng cô rất cô đơn. Căn biệt thự nơi cô lớn lên quá rộng và quá trống trải, sau này căn hộ bình tầng* cô thuê cũng quá rộng và trống trải, sân khấu nơi cô đứng cũng quá rộng và trống trải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!