Chương 11: Cơ hội

Cùng người mình thích về nhà

Văn Nhiễm ngồi trước gương trang điểm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không chú ý đến động tĩnh phía sau.

Cho đến khi Bách Huệ Trân vội vàng quay lại bên nàng, không biết tìm được ở đâu một cái ly giấy dùng một lần. Bà vừa mở nắp bình giữ nhiệt rót trà gừng đường đỏ ra, vừa khẽ nói, "Hai đứa tụi con cũng khéo thật, đến kỳ cũng trùng nhau luôn."

Rồi bà giơ ly lên, "Mẹ mang qua cho con bé, rồi về liền."

Chẳng mấy chốc, bà lại quay về bên Văn Nhiễm.

"Haizz, đáng thương quá."

"Đáng thương gì ạ?"

"Trông thì có vẻ con nhà có điều kiện, thế mà chẳng ai chăm sóc, đến kỳ phải co ro tội nghiệp ở góc kia, mẹ nhìn còn thấy xót. Con chắc không hiểu đâu, nhà có tiền hay không không quan trọng, con gái mười mấy tuổi sao có thể không có ai quan tâm chăm sóc được."

Rồi bà lại lẩm bẩm, "Lần trước con bé chẳng nói là về nhà ông bà ngoại sao? Sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả."

"Mẹ đừng tùy tiện hỏi chuyện nhà người khác."

"Mẹ có hỏi đâu."

Văn Nhiễm cứ mãi mân mê ngón tay, lưỡng lự muốn hỏi: Cậu ấy có uống hết ly trà gừng không? Cậu ấy đỡ hơn chút nào chưa?

Nhưng nàng không phải kiểu người quá cởi mở, hỏi ra lại sợ mẹ nghi ngờ.

Thực ra Bách Huệ Trân cũng không mức nỗi nhạy cảm như thế, chỉ là lúc này tâm trạng của Văn Nhiễm như bất chợt mọc ra một cái đuôi thỏ, nàng chính là con thỏ ấy, bản thân không thấy được, nhưng cả thế giới đều có thể nhìn thấy.

Mãi đến lễ trao giải.

Trước tiên trao giải cho các thí sinh xếp hạng bốn đến mười, các thí sinh được mời lên sân khấu, đứng thành hàng, lần lượt nhận giấy chứng nhận và cúp pha lê.

Sau đó họ rời sân khấu, đến lượt hạng ba, hạng hai, rồi hạng nhất được mời lên.

Văn Nhiễm ngồi bên cạnh Bách Huệ Trân, góc nhìn hơi hướng lên, thấy rõ Hứa Tịch Ngôn dưới ánh đèn sân khấu.

Cô không cần áo thun đen cool ngầu. Không cần đôi boots Martin. Không cần đôi môi đỏ rực rỡ.

Cô chỉ mặc cùng một bộ đồng phục với Văn Nhiễm, đứng yên ở đó, ánh đèn sân khấu như hóa thành cánh bướm, bay lượn xung quanh cô, cảnh tượng mà mọi người đang ngắm nhìn là những hạt bụi đang nhảy múa bên cạnh cô.

Bách Huệ Trân huých nàng một cái, "Ngẩn người gì thế? Người ta gọi tụi con lên chụp ảnh chung kìa."

Thật ra Văn Nhiễm không hề ngẩn người.

Nàng có nghe MC vừa nói, "Mời các thí sinh từ hạng bốn đến mười cùng lên sân khấu chụp ảnh."

Nhưng nàng chỉ ngồi đó, không muốn động đậy.

Nàng nói với Bách Huệ Trân, "Con đau bụng."

"Hả? Có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng, nhưng con không muốn đi, không muốn lên sân khấu chụp ảnh." Giọng điệu bỗng nhiên có phần chán nản.

"Đứa nhỏ này." Bách Huệ Trân cười: "Tự dưng làm nũng cái gì? Được hạng chín đấy, thành tích không tệ đâu, đương nhiên phải lên sân khấu chụp ảnh chung rồi, con xem Hứa Tịch Ngôn người ta vẫn đang kiên trì kìa."

Văn Nhiễm rất khó để diễn tả cảm xúc lúc này.

Nàng cũng rất khó để nói ông trời đối với nàng là nhân từ hay tàn nhẫn. Nhân từ là rốt cuộc vẫn để nàng khi còn ở tuổi mười bảy, nảy sinh một lần rung động duy nhất của tuổi dậy thì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!