Hứa Tịch Ngôn nghĩ thầm: Chỉ như vậy đã ngượng ngùng rồi sao?
Hôm nay, Hứa Tịch Ngôn đã thay đồng phục.
Hóa ra màu trắng cũng hợp với cô như vậy. Đồng phục mùa hè của trường Tử Dục hơi mang phong cách thủy thủ, cổ áo viền xanh, bên dưới áo thun trắng, nam sinh mặc quần ngắn, nữ sinh mặc váy xếp ly màu xanh dương.
Hứa Tịch Ngôn cao, vì thế chiếc váy xếp ly vốn dài đến đầu gối đối với nhiều nữ sinh, khi cô mặc lên lại chỉ dài đến hai phần ba đùi, càng khiến đôi chân trở nên thon dài.
Mái tóc xoăn dài, bồng bềnh như rong biển, cô không buộc lên mà để xõa sau vai. Áo thun trắng sơ vin vào cạp váy xếp ly, ngay cả bộ đồng phục này khi vào tay cô cũng không còn vẻ ngoan ngoãn, kết hợp cùng một đôi Converse cổ cao màu xanh dương đậm.
Cô không giống vài nữ sinh khác lén trang điểm nhạt, không nhai kẹo cao su cũng chẳng đeo trang sức, thế nhưng khi cô đứng đó với gương mặt nổi bật cùng vẻ điềm đạm thản nhiên, người ta vẫn cảm nhận được một loại... thần thái.
Một vẻ đẹp sạch sẽ, rực rỡ, nằm đâu đó giữa trưởng thành và chưa trưởng thành, quyến rũ.
Vẻ đẹp ấy khiến người ta không dám nhìn chằm chằm quá lâu, nhưng ai nấy đều nghe rõ giọng nói không lớn song đặc biệt của cô vang lên lúc nãy: "Văn Nhiễm."
Thế nên ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía Văn Nhiễm.
Lưng nàng ướt đẫm mồ hôi, chỉ đờ người ngồi đó.
Cuối cùng là Đào Mạn Tư dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên cổ tay nàng, nhắc bằng giọng hơi thì thầm, "Người ta gọi cậu kìa."
Văn Nhiễm mới đứng dậy, trong ánh mắt chăm chú của cả lớp, nàng cúi đầu bước nhanh về phía cửa.
Hứa Tịch Ngôn chờ nàng ở cửa, cô lùi sang một bước, rồi đi ra hành lang trước.
Văn Nhiễm theo sau, đứng lại trước mặt cô, nhưng vẫn cách gần nửa người, vành tai vì cột tóc đuôi ngựa mà lộ ra, khẽ ửng đỏ dưới nắng thơm mùi hương long não.
Hứa Tịch Ngôn chợt nhớ lại lần thi dương cầm, cô thay đồ sau cánh cửa tủ chứa đồ, lúc vội vã liếc sang thiếu nữ đứng đợi bên cạnh, chẳng còn ấn tượng gì rõ ràng, chỉ nhớ một vành tai ửng đỏ thế này.
Hứa Tịch Ngôn thầm nghĩ: Chỉ như vậy đã ngượng ngùng rồi sao?
Cô không lên tiếng, Văn Nhiễm liền cứ thế khoanh tay sau lưng, ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, cũng không nói gì, mí mắt mỏng khẽ rũ xuống.
Mãi đến khi Hứa Tịch Ngôn mở lời: "Chiều nay cậu đi nhận giải kiểu gì?"
"Hả?"
"Cậu không biết à?" Lần này đến lượt Hứa Tịch Ngôn ngạc nhiên: "Chính là cuộc thi dương cầm lần trước chúng ta cùng tham gia đó, chiều nay có lễ trao giải, mười người đứng đầu đều phải lên nhận giải."
"À... mẹ mình thường để lại số điện thoại của bà ấy, nên mình chưa nhận được thông báo."
Văn Nhiễm nghĩ, mấy lần thi trước đều chỉ đứng hạng mười một mười hai, lần này cũng chỉ được hạng chín.
Hứa Tịch Ngôn khẽ gật đầu: "Chiều nay mình sẽ gọi xe từ trường đến đó, cậu muốn đi cùng không?"
"Mình... nếu cần phải đi, chắc mẹ mình sẽ đến trường đón."
Hứa Tịch Ngôn lại khẽ cười, rất nhẹ.
Cười gì vậy? Cười nàng là bé ngoan của mẹ à?
Không ngờ Hứa Tịch Ngôn nói tiếp: "Vậy thì ba người chúng ta đi cùng một xe nhé?"
Văn Nhiễm sững người.
Có ai lại muốn đi cùng xe với phụ huynh bạn học không?
Hứa Tịch Ngôn thấy nàng không từ chối, nói tiếp: "Vậy thì quyết định vậy đi, sắp vào tiết rồi, mình về lớp trước nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!