Hôm nay Hứa Tịch Ngôn về nước
Bạn có biết cảm giác yêu thầm một người là như thế nào không?
Là bóng lưng.
Rất nhiều bóng lưng.
*****
Giữa mùa đông phương Nam vẫn có thể thấy được sắc xanh, khu dân cư theo phong cách châu Âu treo đầy lồng đèn đỏ kiểu Trung Quốc.
Văn Nhiễm đứng ở khu vực lễ tân để đăng ký, xuất trình thẻ làm việc của mình. Trên đó ghi:
「Studio Nốt Móc Đơn 🎶, chuyên viên hiệu chỉnh dương cầm, Văn Nhiễm」
Sau khi thuận lợi vào cửa, nàng đi theo địa chỉ đã gửi trước đó trong điện thoại và lên thang máy.
Người ra mở cửa là một bà cô tóc xoăn, bà nhìn người phụ nữ trẻ trước mặt một lượt: áo len dày màu xanh dương nhạt, một chiếc áo khoác ngắn mỏng màu xanh dương phủ sương mù, mái tóc hơi ánh lên màu nâu hạt dẻ, mềm mại buông xoã trên vai.
Dáng người rất mảnh mai, xương tay mỏng manh lộ ra sắc nét nơi cổ tay đang cầm hộp công cụ, trên khuôn mặt nàng là vẻ điềm tĩnh.
Văn Nhiễm từ ánh mắt của bà cô tóc xoăn đọc ra được: Trẻ như vậy, liệu có làm được không đây?
Nàng không nói gì, mang giày bảo hộ dùng một lần, đeo hộp công cụ và bước vào nhà.
Bà cô tóc xoăn chỉ vào một chiếc dương cầm hiệu Behringer, ra hiệu cho Văn Nhiễm tiến lại gần. Bà quay lại nhìn vào cô gái tuổi teen đang cúi đầu: "Đã chi nhiều tiền cho con học dương cầm như vậy, con thử nói xem con đã học thế nào? Mẹ thấy nếu con không muốn học, thì đừng học nữa."
Bà không hề bận tâm đến việc còn có người ngoài là Văn Nhiễm ở đây.
Văn Nhiễm đặt hộp công cụ xuống, trước tiên dùng âm thoa để xác định âm cao cần thiết cho cây đàn, sau đó chỉnh lại nhóm âm cơ bản, rồi thực hiện cân bằng âm.
Quá trình này nàng đã làm rất thành thạo, việc hiệu chỉnh dương cầm đơn giản mất khoảng một tiếng, bà cô tóc xoăn vẫn liên tục la mắng con gái suốt một tiếng.
Đến khi kiểm tra và chỉnh lại lần cuối, thói quen của Văn Nhiễm là chơi một đoạn ngắn.
Bà cô tóc xoăn lần đầu tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, nói với con gái: "Xem con học được cái gì, một người hiệu chỉnh âm thanh còn chơi giỏi hơn con nhiều!"
Văn Nhiễm cúi nhìn các phím đen trắng, lông mi hơi rung lên.
Điều này có hơi oan ức cho cô gái.
Suy cho cùng khi Văn Nhiễm mới mười mấy tuổi, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng từ ngữ để xác định danh tính nghề nghiệp của mình trong tương lai sẽ là "chuyên viên hiệu chỉnh".
Sau khi chào bà cô tóc xoăn và con gái, Văn Nhiễm mang hộp công cụ ra khỏi khu dân cư. Nàng nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp Hề Lộ: "Nhiễm Nhiễm, bên đó xong chưa?"
"Ừ, mình vừa ra."
"Cậu đã ăn trưa chưa?"
"Chưa."
"Vậy mua một phần KFC về đi, mình đợi cậu ăn cùng! Mình có pha cà phê phin cho cậu đấy. À đúng rồi, nhớ xem có phiếu giảm giá không nhé."
Văn Nhiễm cười đáp: "Được."
Trên đường đến KFC, trời bắt đầu mưa. Văn Nhiễm có thói quen mang theo ô, nàng lấy một chiếc ô gấp từ túi rồi mở ra, cũng là màu lam nhạt.
Mùa đông phương Nam là như vậy, nếu có thể vắt như một tấm khăn, chắc sẽ vắt ra được nhiều nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!