Chương 9: Chồng mày gửi yêu cầu kết bạn kìa

EDITOR: LAM

Lúc Hạ Tê Kình rời khỏi khu trung tâm hoạt động thì đồng hồ vẫn chưa điểm năm giờ, bởi vì không phải là giờ cơm nên căn tin đóng cửa, cậu đành phải ghé vào siêu thị mua một cái bánh crepe trà xanh ngàn lớp rồi trở về ký túc xá. Cửa phòng vừa mới được mở ra mà đã có người ngay lập tức bổ nhào về phía cậu.

Ký túc xá của Đại học Kim Hồ là loại phòng dành cho bốn người, mỗi người sở hữu một chiếc giường đa năng, bên dưới đặt bàn có giá sách nhỏ, dùng để bày biện sách vở cũng như các sản phẩm điện tử khác. Giường ngủ của Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên nằm đối diện nhau, hiện tại trong phòng chỉ có mỗi Lâm Dữ Thiên, hai người bạn còn lại chắc là đã đi chơi bóng rổ rồi.

Hạ Tê Kình nghiêng người tránh né, chậm rãi trở về chỗ ngồi, "Vị đồng chí này xin hãy tự trọng, có chuyện gì từ từ nói."

Lâm Dữ Thiên vồ hụt, đành phải ôm mặt giả vờ mếu máo, "Cậu hông có gì muốn nói với tớ sao?"

Hạ Tê Kình múc một muỗng bánh ngọt, ậm ờ đáp, "Chúc mày sinh nhật vui vẻ?"

Ăn mới có một ngụm mà đành phải nhổ ra. 

Tui khinh, cái mùi vị y xì kem đánh răng này là như nào đấy? Tại sao hôm nay không có lấy một thứ gì hòa hợp với tui hết vậy, công bằng ở đâu?

Lâm Dữ Thiên, "Đừng có đánh trống lảng, mày thật sự không định giải thích à? Đây là cơ hội cuối cùng mà tổ chức trao cho mày, phải biết tận dụng."

Hạ Tê Kình dùng muỗng đào sâu xuống dưới, cuối cùng phát hiện ra toàn bộ phần bánh đều được làm từ bột trà xanh có mùi không khác gì kem đánh răng, trong lúc nhất thời hứng thú đối với chiếc crepe trà xanh ngàn lớp tiêu tán sạch sành sanh. Cậu chán nản quăng luôn cái muỗng, "Giải thích cái gì?"

Vẻ mặt Lâm Dữ Thiên trở nên kỳ quái, hắn uốn éo thắt lưng, rốt cuộc nhịn không được tính tò mò đem điện thoại di động dí sát vào lỗ mũi của Hạ Tê Kình, căm phẫn nói, "Cụ Hạ! Mày không thể giấu tao! Mày thông đồng với Thời Thần từ khi nào thế hả?!"

Hạ Tê Kình khựng lại, cuối cùng cũng chịu giương mí mắt lên, đôi con ngươi dừng lại trước màn hình di động. Là một đoạn video ngắn dưới góc nhìn của học viên, giữa màn hình là phòng tập vũ đạo, Thời Tự ôm lấy cậu từ phía sau, cả hai đồng thời khom lưng, cậu cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt, lỗ tai đỏ bừng, phần eo bị người ôm chặt. Đôi môi của Thời Tự cách lỗ tai cậu ước chừng năm centimet, gò má khẽ khàng nghiêng về phía trước, bất kể là ai khi nhìn thấy đều sẽ cho rằng một màn này vô cùng kiều diễm ướt át.

Hạ Tê Kình bình chân như vại như thể chưa từng phát sinh chuyện gì đem điện thoại trả lại, "Ồ."

"Mày ồ một cái coi như xong đấy hả?". Lâm Dữ Thiên gào khóc hu hu, "Ngày hôm nay mày phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho tao, chẳng phải mày đến để xin lỗi à, thế quái nào lại trở thành ôm ấp Thời Thần rồi?"

"Chỉ là hiểu lầm thôi.". Hạ Tê Kình rót một cốc nước từ máy lọc sau đó nói, "Trong giờ lên lớp tao đột nhiên phát tình, cậu ta… Vừa khéo lúc ấy cậu ta ở cạnh tao cho nên mới hỗ trợ tao một chút."

Lâm Dữ Thiên hỏi trong sự nghi ngờ, "Nhưng mà đoạn video ghi lại cảnh hai người ôm nhau lâu lắm."

Hạ Tê Kình, "Tao quên mang thuốc ức chế, đứng không vững, sau đó may mà có chủ tịch giúp tao tiêm thuốc, mày nhìn đi."

Cậu xốc lên cổ áo sau, cúi đầu để cho Lâm Dữ Thiên nhìn thấy dấu kim tiêm nho nhỏ trên tuyến thể của mình, mùi thơm thoang thoảng của hương muối biển vị vải thiều vẫn còn đọng lại sau gáy.

Lúc bấy giờ Lâm Dữ Thiên mới chịu tin, lực chú ý ngay lập tức bị dời đi, hắn nén giận lên tiếng, "Sao mày lại bất cẩn như thế? Mày cứ hay quên đồ mỗi khi đi ra ngoài, hôm nay là do mày may mắn nhưng lỡ sau này đúng lúc phát tình mà lại quên thuốc rồi rơi vào tay một thằng đàn ông xấu xa nào đó, vậy thì đời mày xong rồi."

Hạ Tê Kình, "Không đến mức đó chứ?"

Lâm Dữ Thiên nghiêm túc cảnh cáo cậu chàng, "Trên đời này, Alpha vốn không hề tuân thủ đạo đức cần có của một A cho nên Omega nhất định phải đoàn kết đứng lên, bảo vệ thật tốt chính bản thân mình."

Tác dụng của chất ức chế bắt đầu phát huy hiệu quả, một cơn đau nhẹ thản nhiên ập đến, Hạ Tê Kình đành phải trèo lên giường, định nghỉ ngơi một lát.

Lâm Dữ Thiên lại đột nhiên hỏi, "Không đúng nha, hiện tại vẫn chưa tan học mà, sao mày lại trở về? Chuyện xin lỗi giải quyết ổn thỏa chưa?"

Hạ Tê Kình nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, "Ờ thì, coi như là ổn thỏa rồi."

Phiền toái nhỏ đã được giải quyết, có điều rắc rối lớn hơn thì hãy còn chờ ở phía sau. Nhưng hiện tại, Hạ Tê Kình không muốn nghe hay nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Thời Tự nữa, cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, mặc kệ đao quang kiếm ảnh (*), tiên pháo lôi minh (1).

Song, như là biết chủ nhân đang nghĩ gì, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Hạ Tê Kình vốn đã nhức đầu nay lại gặp thêm tình cảnh đổ dầu vào lửa, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn không được mà túm lấy cái gối Pikachu ném xuống dưới. Pikachu bay ra trong tư thế KO sau đó tiếp đất bằng một cách vô cùng thảm thương.

Lâm Dữ Thiên đang chơi game thì bị cái gối ôm bất thình lình bay ra dọa cho xém hồn quăng luôn cái điện thoại, "Cụ cụ cụ Hạ, cụ bình tĩnh xíu coi! Cụ lại bị làm sao thế?"

Sau khi quăng xong đồ đạc này nọ, lửa giận trong lòng Hạ Tê Kình dường như vơi đi được một ít, "Không sao hết, mới tiêm thuốc ức chế nên có hơi khó ở."

Cậu nhấn mở khóa màn hình, nhìn thấy tên cuộc gọi nhỡ là Chu Dục Linh thì khẽ sửng sốt một chút, biểu cảm cáu kỉnh trên gương mặt nhanh chóng biến mất, cậu vò đầu bứt tóc xoay người trèo xuống giường, di chuyển ra ngoài ban công rồi kéo lại phiến cửa sổ sát đất. Ở ký túc xá không có không gian riêng tư, nếu cần nghe điện thoại, bọn họ thường sẽ đi ra ban công.

Hạ Tê Kình bấm nút gọi, "Mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!