Hạ Tê Kình thích xem phim điện ảnh, gout thưởng thức khá giống mấy cô cậu học sinh cấp hai, đặc biệt yêu thích coi các loại có hiệu ứng bùng nổ, bạo kích, tạo cảm giác hưng phấn vui vẻ là được.
Trước kia Hạ Tê Kình hay đi cùng Lâm Dữ Thiên nhưng kể từ khi kết hôn, quyền lợi này đã bị Thời Tự chiếm dụng, không những thế, lần nào cũng phải mua ghế tình nhân mới chịu.
Hạ Tê Kình hỏi hắn,
"Cậu bảo mấy dạng phim thế này quá nhàm chán còn gì?"
Có chút chút.
"Vậy sao còn đi theo?"
Thời Tự cây ngay không sợ chết đứng, hắn nói,
"Cậu xem phim, tớ xem cậu, không ai đụng chạm tới ai nha."
Hạ Tê Kình cạn lời.
Rạp chiếu phim mà bọn họ thường đến nằm ở gần trường học, khu trung tâm mua sắm tuy rằng có hơi cũ nhưng rất nhộn nhịp, mỗi buổi tối đều sẽ có bố mẹ dẫn con cái tới nơi này ăn cơm; các bà, các dì cũng sẽ đi dạo hóng gió ngay tại quảng trường trước trung tâm.
Mười phút trước khi bộ phim bắt đầu, cả hai ngồi bên ngoài và chờ đợi.
Hạ Tê Kình giương mắt lên nhìn thì thấy có một người thanh niên mặc chiếc áo len màu xanh xám, trông khá là quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời cậu lại không thể nhớ ra mình đã gặp người ta ở đâu.
Sau khi lục tung trí nhớ, Hạ Tê Kình mới giật mình thảng thốt… Đây chẳng phải là chàng trai trong phòng vệ sinh lần trước sao? Cái người nhân viên mà ông ngoại Thời Tự phái tới để theo dõi bọn họ?!
Khi ấy, hai người còn chưa yêu đương, Thời Tự vì muốn che giấu tai mắt nên mới đè cậu lên tấm ván cửa rồi cố tình tạo ra một vài tiếng động mờ ám.
Hiện tại người thanh niên này lại xuất hiện, hiển nhiên không thể nào là trùng hợp được, có đến hơn phân nửa là do ông ngoại vẫn chưa yên tâm, muốn theo dõi xem họ có nói dối hay không. Trông cái dáng vẻ thụt thò lấm la lấm lét kia là biết ngay trên mặt viết bốn chữ giấu đầu hở đuôi rồi.
Hạ Tê Kình của bây giờ nay đã mặt dày hơn xưa, dù có trêu cậu thì cậu vẫn sẽ rộng rãi cho qua.
Mắt thấy người thanh niên cầm điện thoại di động đi tới, Hạ Tê Kình bèn chủ động chào hỏi,
"Xin chào, anh cũng tới đây xem phim à?"
Người thanh niên tựa hồ không nghĩ tới việc cậu sẽ bắt chuyện với hắn, … Xin chào.
Hạ Tê Kình ân cần hỏi han,
"Thứ Bảy mà vẫn phải đi làm? Vất vả cho anh quá, ông ngoại có trả gấp ba lần tiền tăng ca không?"
Người thanh niên sửng sốt, Ông ngoại nào?
Hạ Tê Kình, …?
Người thanh niên cau mày, cảnh giác nhìn cậu,
"Tôi là nghiên cứu sinh của trường đại học Kim Hồ, tôi chưa đi làm, cậu nhận nhầm người rồi."
Hạ Tê Kình quay lại dòm Thời Tự.
Thời Tự thản nhiên như không có việc gì cúi xuống nhìn di động, trên tay hãy còn cầm ly trà hoa quả, tuy nhiên động tác thì đã hoàn toàn cứng ngắc.
… Không sao.
Hạ Tê Kình nghiến răng nói,
"Tôi nhận nhầm người, xin lỗi nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!