Cá Voi cư ngụ tại hòn Đảo Nhỏ của mình, từ đó về sau, không phải lang thang cơ nhỡ, lưu lạc chân trời góc bể nữa.
Người lữ khách cô đơn tìm thấy căn nhà gỗ trong rừng, ảo giác vỡ tan, ngọn lửa thiêu đốt cành cây khô, vọng lại từng tiếng đôm đốp bé nhỏ, bên ngoài tuyết bay tán loạn, trong phòng xuân ấm hoa khoe sắc.
EDTOR:
Nhà trường quy định trong thời gian còn đi học, Omega không được phép mang thai, cho nên trọng điểm trong câu nói của Thời Tự đương nhiên không phải là Bụng, mà là Giấy hôn thú. So với dấu hiệu chung thân thì đây mới là chứng chỉ đại diện cho một mối quan hệ ràng buộc trọn đời.
Giờ phút này, vẻ mặt của Mễ Yên như là một minh chứng hùng hồn nhất cho cái gọi là Tâm như nắm tro tàn, Mễ Yên ảm đảm nhìn về phía Thời Tự,
"… Cậu thật sự rất biết cách xát muối vào trái tim người khác."
Thời Tự,
"Những gì tôi nói đều là sự thật."
Mễ Yên chợt nhớ tới lần gặp gỡ tình cờ giữa mình và Hạ Tê Kình khi cô tới xem qua nhà của Thời Tự, hóa ra lúc đó bọn họ đã ở cạnh nhau rồi.
Ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích.
Mễ Yên quay đầu che đi bờ mi, cô không muốn để cho Thời Tự trông thấy những giọt nước mắt của mình, sau đó vờ như không có việc gì khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày.
Thời Tự nắm lấy tay Hạ Tê Kình rồi kéo cậu rời đi, bởi vì kích cỡ tay của hắn lớn hơn cậu một vòng cho nên hắn có thói quen bao bọc tay cậu trong lòng bàn tay của mình, hệt như đang dắt tay một đứa bé con mãi miết ham chơi.
Mễ Yên nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi mở miệng nói một câu cuối cùng,
"Lần trước lúc tôi đến xem phòng, cậu nên báo sớm cho tôi biết, tôi sẽ không đến mức phải xấu hổ thế này."
Thời Tự chẳng hề ngoảnh đầu lấy một lần,
"Xem phòng thì cũng chỉ là xem phòng, tiện tay mà thôi, không hơn được nữa."
Sau khi bước ra ngoài, hắn mới hỏi Hạ Tê Kình,
"Mễ Yên đã nói những gì với cậu?"
"Cũng chẳng có gì, chị ấy khá là ngạc nhiên trước mối quan hệ của hai chúng ta." Hạ Tê Kình lơ đễnh nói,
"Mẹ cậu gọi bọn mình ghé nhà ăn cơm thật hả?"
"Ừ, ông ngoại muốn gặp cậu."
Hạ Tê Kình than thở,
"Lần đầu tiên gặp mặt, chẳng phải bọn mình có nói với ông là trong lúc đi học không thể mang thai rồi à? Sao tự dưng ông lại muốn nhìn bụng của mình?"
"Người già mà, trí nhớ không tốt, cậu tới dỗ làm cho ông vui, ông sẽ quên ngay thôi."
Kết quả là, buổi tối khi bắt đầu cuộc trò chuyện video, ông ngoại rất minh mẫn, vừa kết nối một cái là ông đã hỏi đến chuyện mang thai rồi.
Mặt Hạ Tê Kình nóng đến phát sợ,
"Ông ơi… Trường bọn con có có quy định không được mang thai trong thời gian đi học."
"Dòng quy tắc mất nết gì vậy? Hôm khác đích thân ngoại sẽ đến gặp Thẩm Sùng Phong để nói chuyện!" Ông cụ tỏ vẻ không vui.
Thẩm Sùng Phong là Hiệu trưởng của trường đại học Kim Hồ.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!