EDITOR: LAM
Theo như kế hoạch ban đầu của mẹ Thời thì trước ngày khai giảng Hạ Tê Kình phải chuyển sang sống chung với Thời Tự tại căn biệt thự ở khu đô thị Lập Dương nhưng bởi vì câu nói lỡ miệng lần trước của cậu cho nên dự tính ban đầu đành phải tạm gác lại.
Hạ Tê Kình không dám gọi cho mẹ Thời, càng không có phương thức liên lạc của Thời Tự, vì vậy ba ngày sau, khi nhà trường tổ chức nhập học, cậu vẫn như thường lệ dọn vào ký túc xá ở cùng với bạn của mình.
Thời Tự chắc là giận lắm thế nhưng việc cậu ta có ý định hủy bỏ hợp đồng hay không, điều này cậu lại không mấy khẳng định.
Trước lúc Thời Tự bắt xe rời đi biểu cảm quả thực rất lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, bộ dạng như bị người xúc phạm qua. Tuy nhiên, nếu nói là tức giận thì trông lại không giống lắm, Hạ Tê Kình không thân với Thời Tự, ở trong lớp cũng chưa từng chứng kiến biểu cảm mất khống chế của cậu ta.
Thời Tự, người này vừa là nam thần vừa là sinh viên ưu tú, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, về căn bản làm gì có chuyện nào đáng để cậu ta nổi điên cơ chứ?
Kể cả khi bất chợt cong khóe miệng cũng là kiểu cười hờ hững, ngón tay trong vô thức điểm nhẹ lên mặt bàn, chân dài tùy ý duỗi thẳng, dáng vẻ trông thật tự tại, cứ như thể cậu ta chẳng hề hay biết việc mình bị nhóm Omega xuân tâm nhộn nhạo kia âm thầm theo dõi một cách gắt gao vậy.
Nếu Lâm Dữ Thiên đã đánh hơi được thì Hạ Tê Kình cũng không có ý định che giấu nữa, chẳng qua lúc kể lại toàn bộ sự tình thì cố ý lược bớt một vài chi tiết mà thôi, ví dụ như chuyện kết hôn và ông ngoại Thời Tự.
Cậu hời hợt nói người lớn trong nhà có quen biết với gia đình họ Thời, đương lúc tán dóc với Thời Tự, cậu không cẩn thận lỡ miệng nói sai cho nên mới đắc tội cậu ta.
Lâm Dữ Thiên sửng sốt vô cùng,
"Mày đã nói những gì, đó giờ mày đâu phải là dạng người ăn nói bậy bạ, Thời Tự cũng không phải tuýp dễ dàng tức giận, sao lại"Đắc tội
"một cách nghiêm trọng đến thế?"
Hạ Tê Kình cáu kỉnh đáp,
"Có thể nói thì tao đã sớm nói rồi, mày đừng hỏi nữa, mau giúp tao nghĩ cách đi, ngày hôm nay tao phải tìm được cậu ấy để đích thân xin lỗi."
Lâm Dữ Thiên được xưng là thánh hóng hớt của Kim Đại, nghe đồn trong trường không có tin nhảm nhí gì mà hắn không biết.
Mặc dù rất hiếu kỳ dạng lời nói thế nào mà lại có thể đắc tội được Thời Tự nhưng mắt thấy Hạ Tê Kình có nỗi niềm khó giãi bày, hắn cũng đành thôi không truy cứu nữa.
"Dựa vào tin tức trong nhóm thì ngày hôm nay Thời Tự bận đến mức chân không chạm tới đất.". Lâm Dữ Thiên nghiêm túc phân tích, "Buổi sáng có cuộc họp với Hội sinh viên, giữa trưa ăn cơm thuận tiện nhận luôn quà của những người muốn tỏ tình và theo đuổi, tới chiều sẽ đi câu lạc bộ bước nhảy đường phố để chiêu sinh, buổi tối thì càng không có cơ hội.
Theo nguồn tin đáng tin cậy, học kỳ này Thời Thần không có ý định trọ tại ký túc xá.
"Hạ Tê Kình lặp lại câu nói trong vô thức,"Không trọ tại ký túc xá?Hồi năm một hễ có thời gian Thời Thần thỉnh thoảng sẽ về nhà ở nhưng lại không triệt để giống như năm nay.
". Lâm Dữ Thiên nhún vai,"Hình như có căn hộ ở gần trường học thì phải, điều kiện sinh hoạt tại nhà dĩ nhiên phải tốt hơn nhiều so với trường học rồi, lại càng không có cái loại hình thức quản thúc giờ giới nghiêm tắt đèn này nọ, muốn làm gì thì làm.
Chẳng qua tiền đóng ký túc xá không cách nào hoàn lại được bằng không tao cũng vui vẻ ở nhà cho lành."
Kỳ thật, tính cách của Hạ Tê Kình có hơi nhút nhát, lười biếng và tương đối lạc quan, nếu gặp khó khăn trước mắt cậu chỉ mong sao mình có thể trèo lên giường đánh một giấc, nếu không như vậy học kỳ trước đã chẳng bị rớt ba môn.
Trải qua một buổi sáng mặt nhăn mày nhó, ăn xong buổi cơm trưa với một ly trà chanh dây rồi lại ngủ một giấc ngắn, rốt cuộc kì kèo không được bị Lâm Dữ Thiên nhịn hết nổi kéo tới câu lạc bộ bước nhảy đường phố.
Câu lạc bộ này có một phòng tập vũ đạo hoạt động quanh năm, quy mô như một rạp hát lớn. Thời điểm Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên đến nơi, phòng vũ đạo đã sớm kẹt cứng người.
Việc chiêu sinh của câu lạc bộ không được tiến hành vào ngày đầu tiên của buổi tựu trường, nói chung, hai tuần trước khi khai giảng sẽ có các khóa học thử, sinh viên có thể thử tất cả hoạt động của các câu lạc bộ mà họ yêu thích trong hai tuần này rồi sau đó mới chính thức báo danh nhưng bởi vì có Thời Tự làm trụ cột chính, câu lạc bộ bước nhảy đường phố năm nay cực kỳ thu hút, một vài người đến trễ đành phải đứng chờ ở bên ngoài dãy hành lang.
Lâm Dữ Thiên than thở,
"Không phải chứ, tụi mình phải đứng ở ngoài đợi tới tận hai giờ nữa ư?"
Hạ Tê Kình không lên tiếng, đôi con ngươi láo liêng nhìn trong chốc lát sau đó đột nhiên thốt ra một câu Chờ tao chút rồi đi thẳng về phía một chàng trai cao lớn mặc áo phông đen.
Hạ Tê Kình cao một mét bảy mươi lăm trong khi chàng trai này ít nhất cũng phải một mét chín, thoạt nhìn trông khá giống người khổng lồ vạm vỡ.
Lâm Dữ Thiên chỉ kịp thấy Hạ Tê Kình ngẩng đầu lên nói gì đó với chàng trai mặc áo đen, người nọ hơi cúi đầu, ngắn gọn đáp lại vài câu, Hạ Tê Kình cười tươi vẫy tay với hắn, lặng lẽ làm ra động tác Ok.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!