Ánh trăng tràn qua khung cửa sổ, để lại trên giường bệnh một vệt bóng trong trẻo nhưng cũng thật lạnh lùng, bên ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng âm nhạc huyên náo cùng với những trận hò reo xuất phát từ phía rạp hát, hẳn là ban nhạc đang trình diễn tới đoạn cao trào.
EDITO
R:
Sau khi cơ thể của cả hai dán vào nhau, Thời Tự đột nhiên thả lỏng toàn thân, bả vai thoáng khuỵu xuống, trông có vẻ thoải mái được phần nào, ngay cả đầu cũng hơi ngả nghiêng, tựa lên vai Hạ Tê Kình.
Cánh tay tuy rằng chẳng thể cử động nhưng rất tự nhiên mà hướng về phía trước tựa hồ tạo thành tư thế ôm ấp. Hệt như một người lữ khách mệt mỏi bỗng dưng đến được chốn nghỉ ngơi, hắn cuối cùng cũng có thể trút bỏ mọi gánh nặng, tháo dỡ hành trang và áo giáp của mình.
Hạ Tê Kình có chút khờ khạo nhưng lại không bị thiểu năng, cậu tinh ý nhận ra Thời Tự là đang cố tình.
Nếu thật sự muốn cậu giúp đỡ vệ sinh cơ thể thì hắn hoàn toàn có thể ngồi thẳng người dậy để cho cậu vén áo lên từ phía sau rồi lau sạch sẽ là được thế nhưng hắn quanh co vòng một đường thật lớn bắt cậu phải duỗi người từ đằng trước, thế này đâu còn là rửa ráy đơn thuần nữa, rõ ràng là vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng, mục đích là gì?
Hạ Tê Kình không tự phụ đến mức mặt dày mày dạn cho rằng Thời Tự có ý gì với mình nên mới muốn tiếp xúc cơ thể thân mật các kiểu, trong lòng cậu loáng thoáng xuất hiện một đáp án, uớc chừng nguyên cớ vẫn là do tin tức tố gây nên.
Tình trạng bùng phát tin tức tố của Thời Tự xảy ra cũng đã được vài ngày, nó gần như đã ổn định trong mấy ngày vừa qua và chưa từng mất khống chế thêm một lần nào nữa.
Song, những lần trước kia Thời Tự đều phải cắn tuyến thể của cậu mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ e điều này không phải là điều ngẫu nhiên.
Sau lần đầu tiên mất kiểm soát, tin tức tố của cả hai đã bắt đầu ảnh hưởng lẫn nhau, đây là bản năng của Alpha và Omega, không có gì đáng để bàn luận cả.
Nếu như nói lần đầu tiên là ngẫu nhiên thì những lần sau chính là hệ lụy của lần thứ nhất, tuyến thể có ký ức và khả năng phân biệt ưu việt mùi vị của tin tức tố, chỉ cần quấn quýt một lần là sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc dẫn tới về sau nó có thể giữa vô vàn mùi hương tìm kiếm thứ mùi quen thuộc nhất.
Thời điểm tin tức tố bùng phát, tuyến thể dĩ nhiên sẽ ưu ái lựa chọn Lần đầu tiên đến để giúp mình giải tỏa sự nôn nóng. Đó chính là lý do khiến Thời Tự cứ nhìn chằm chằm cậu trong vô thức rồi mượn cớ tiếp xúc với cậu, thậm chí là cả hành vi gần gũi thân thể.
Cậu e rằng chính bản thân Thời Tự cũng không biết tất cả những điều này đều do sức mạnh của tin tức tố âm thầm tạo nên.
Cảm nhận được Hạ Tê Kình cứng đờ trong vòng tay mình chẳng chịu nhúc nhích, Thời Tự thoáng ngẩng đầu lên, mở miệng dò hỏi, Sao vậy?
Hạ Tê Kình vốn không định nói, bởi vì một khi thảo luận về loại chuyện này cũng đồng nghĩa với việc khơi gợi lại sự quẫn bách của cậu tại thời điểm tin tức tố bùng phát, thế chẳng khác nào một án phạt công khai dành cho cậu.
Song, cậu vẫn lờ mờ nhận ra bản thân không thể kéo dài thêm được nữa, mà đây cũng không phải là lần đầu Thời Tự có biểu hiện muốn thân cận, Thời Tự không nhận thức được nhưng cậu thì có.
Biết mà giữ im lặng thì sẽ không kịp thời giải quyết được vấn đề, lỡ sau này xảy ra chuyện không may, cậu ắt là sẽ phải áy náy cả một đời.
Nghĩ đến đây, Hạ Tê Kình bèn cắn môi dưới rồi lên tiếng,
"Tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Thời Tự, ?
Hạ Tê Kình giãy khỏi lồng ngực của hắn, cậu có hơi xoắn xuýt sửa sang lại chiếc áo phông nhăn nhúm của mình sau đó mới ngồi xuống ghế một lần nữa.
Thời Tự thoáng cảm thấy nôn nóng bất an khi vòng tay mình giờ đây trống rỗng, hắn khẽ cau mày nhìn cậu đầy bất mãn,
"Cậu muốn nói cái gì? Hổng muốn lau lưng cho tớ hả?"
Hạ Tê Kình cố gắng diễn giải mọi thứ bằng một cách ngắn gọn nhất có thể, thời điểm nói chuyện bởi vì ngượng ngùng, ánh mắt của cậu vẫn luôn ngó đăm đăm vào ga trải giường cho nên mới bỏ lỡ vẻ mặt dần trở nên kỳ quái của Thời Tự.
Do đó.. Hạ Tê Kình đưa ra kết luận cuối cùng,
"Tôi nghĩ đấy là một tín hiệu nguy hiểm, tin tức tố của chúng ta đã bắt đầu ảnh hưởng tới trạng thái cân bằng của nhau, chẳng có cách nào để dự đoán điều gì sẽ xảy ra trong tương lai vì vậy bọn mình nên chặt đứt nó ngay từ bây giờ thì sẽ tốt hơn."
Thời Tự nín thinh một lúc sau đó mới thản nhiên đáp lời,
"Ồ? Cậu muốn chặt đứt như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!