Hạ Tê Kình nâng con dao gọt hoa quả lên,
"Có thấy con dao này không?"
Thời Tự gật gật đầu.
Hạ Tê Kình,
"Trên con dao có cái gì?"
Thời Tự,
"Thân dao in hình cỏ bốn lá màu trắng và ừm, nước táo."
Tốt lắm.. Hạ Tê Kình nói,
"Hiện tại, bây giờ, ngay lập tức, rút lại những lời cậu đã đã nói; nếu không trong vòng ba giây nữa thân dao in hình cỏ bốn lá trắng này sẽ cắm thẳng vào lỗ mũi của cậu đấy."
Thời Tự, Ơ, tớ nói sai hở?
Hạ Tê Kình,
"Ấm chăn em gái cậu ấy! Cậu coi tôi là cái gì?!"
"Không thể nói như vậy ư?". Thời Tự hoang mang lên tiếng,
"Ý của tớ là lúc tin tức tố của tớ bùng phát ấy, xung quanh tớ lạnh lắm, chẳng phải cậu nói có thể nhờ cậu giúp đỡ nếu gặp khó khăn sao? Vậy khi đó tớ có thể tìm cậu không? Tớ chỉ có một mình thôi, không ứng phó nổi."
Hạ Tê Kình, …
Thời Tự nhìn cậu,
"Ể, nếu không, cậu nghĩ tớ có ý gì?"
Hạ Tê Kình, … Không gì hết.
Mặc dù nhà trường cố gắng áp chế tin tức nhưng việc Thời Tự bị thương và phải nhập viện đã lan rộng khắp khuôn viên chỉ trong vài tiếng. Sau bảy giờ, sinh viên dùng bữa xong thì bắt đầu đổ xô tới bệnh viện để thăm Thời Tự.
Có lúc là anh em tốt hoặc bạn cùng lớp, có khi lại là giáo sư và giáo viên hướng dẫn, tuy nhiên nhiều nhất thì phải kể đến nhóm người ái mộ và muốn theo đuổi Thời Tự.
Hạ Tê Kình sợ thu hút sự chú ý nên đã thừa dịp đông người mà lẻn ra ngoài, cậu chạy đến trước quầy trực ban tìm chị y tá cùng nhau tổ đội, chơi đến khi điện thoại sắp hết pin, người cũng bị y tá đuổi về gần hết mới quay trở lại phòng bệnh.
Vừa bước vào cửa cậu suýt chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm chỗ, cả gian phòng ngập tràn hoa tươi lẫn giỏ trái cây, còn cả gói quà, cơm hộp, chén canh nóng hôi hổi chất thành một đống cao tới đầu người, trông khá giống cửa tiệm nhỏ bán quà tặng.
Hạ Tê Kình ghen tị đến mức chảy nước dãi ròng ròng,
"Mấy cái này nếu đem ra ngoài bán thì ít nhất cũng được một đến hai vạn (*) ấy nhỉ?"
Biểu cảm của Thời Tự như là đã quen với điều này, giữa hai hàng lông mày thể hiện rõ sự bất lực, tựa hồ đang rầu rĩ không biết phải làm sao với đống đồ kia.
Hiện tại, Hạ Tê Kình thầm cảm thấy bất công vô cùng.
Má nó, làm anh đẹp trai sướng thiệt đó, tui cũng muốn trở thành một chàng hotboy nổi danh, mỗi ngày đều có người tới đưa cơm thịt bò (1).
Trong lúc ngó nghiêng, Hạ Tê Kình bất chợt nhìn thấy bên trên chiếc hộp chocolate tươi (2) xuất hiện một cái tên quen thuộc.
"Ý, của chị Mễ Yên nè.". Cậu đưa hộp chocolate qua cho Thời Tự,
"Chủ tịch vừa ở đây à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!