Sáng nay như thường lệ sẽ là tiết dạy bù môn Đại số tuyến tính, thời điểm Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên bước vào phòng học thì Thời Tự đã sớm có mặt rồi.
Vì để thuận tiện cho việc thảo luận nhóm nên mỗi khi đến giờ học cả lớp đều sẽ ngồi theo trình tự được phân chia trong danh sách. Bành Khải đang tán gẫu với Thời Tự, vừa giương mắt lên nhìn thì thấy Hạ Tê Kình tiến về phía bên này, hắn khẽ nhướng mày định đứng dậy nhường chỗ.
Mấy lần trước, nhằm tạo điều kiện cho Thời Tự phụ đạo mà hắn vẫn luôn đổi chỗ với Hạ Tê Kình, sau thành thói quen, cứ hễ tới giờ là sẽ tự động nhường vị trí.
Hạ Tê Kình vốn dĩ đã chột dạ, nay lại phát hiện đôi con ngươi của Thời Tự u ám thấy rõ kèm với vẻ mặt vô cảm, phỏng chừng vẫn còn đang giận cậu.
Hạ Tê Kình vội vã xua tay,
"Ngày hôm nay, thôi, bỏ đi, tôi ngồi ở phía sau là được."
Bành Khải sửng sốt một chút, Cậu nghe hiểu à?
Hạ Tê Kình, …
Cũng không cần thẳng thắn đến mức ấy chứ.
Hạ Tê Kình bắt đầu khoác lác,
"Cái này có gì đâu mà nghe không hiểu? Tôi khác xưa lắm rồi, hiện tại tôi chính là thiên tài mới nổi trong làng Đại số tuyến tính đấy, đừng có coi thường tôi nữa được không?"
Bành Khải ngạc nhiên cúi đầu dò hỏi Thời Tự.
Thời Tự chẳng có biểu hiện gì, cũng không lên tiếng, chỉ là nghiêng người quay sang chỗ khác.
Bành Khải thấy thế thì không nói thêm nữa, đành phải ngồi xuống....
Suốt cả buổi học, Thời Tự không hề quay người lấy một lần.
Trước kia, lúc Hạ Tê Kình còn an vị ở bên cạnh, hắn thường sẽ nghiêng đầu nhìn bởi vì cậu luôn xem không hiểu đề mục, những lúc như thế cậu hay xoắn xuýt tóm lấy cổ tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi tại sao con x này lại chạy qua phía bên phải vậy.
Vì để thuận tiện cho công cuộc giảng bài mà Thời Tự có xu hướng nghiêng người và quay đầu lại, dịu dàng cùng kiên nhẫn giảng giải abcd cho cậu.
Có một số vấn đề ngớ ngẩn đến mức đám sinh viên nghe trộm bên sát bên phải trợn mắt ngoác mồm trong khi Thời Tự thì vẫn cứ bình thản, chậm rãi xé nhỏ từng chút một ra chỉ cho cậu, như thể Thời Tự vĩnh viễn sẽ không bao giờ ghét bỏ cậu.
Lúc giảng bài, góc nghiêng của Thời Tự bị vầng thái dương phản chiếu, từng đường nét trên gương mặt khi ấy không còn lạnh lùng nữa mà là ấm áp, dịu êm như một bài thơ.
Thế nhưng hiện tại, Thời Tự chỉ chừa cho cậu một cái bóng lưng, một cái bóng lưng quá đỗi vô tình hệt như cánh cổng lớn khép kín cự tuyệt giao tiếp.
Có đôi lần, Hạ Tê Kình muốn gọi tên hắn rồi tùy tiện hàn huyên dăm ba câu nhằm giảm đi đôi chút khó xử, theo như trong tính toán của cậu thì tốt xấu gì nơi này cũng là chốn công cộng, cậu ngỏ ý muốn bắt chuyện với hắn, hắn hẳn là sẽ không đến nỗi khước từ cậu.
Bằng không nếu để chuyện này truyền ra ngoài, kiểu gì ngày hôm sau dư luận cũng được một phen bàn tán xôn xao, nói là Thời Thần tự cho mình thanh cao chẳng thèm đếm xỉa tới bạn học.
Xem ra Thời Tự đã đoán được ý đồ của cậu nên chẳng chừa cho cậu bất cứ cơ hội nào, như là muốn hạ quyết tâm không để cậu lừa gạt thêm một lần nào nữa. Đến cả việc chuyển đề cương cũng làm một cách gãy gọn dứt khoát, chuyển xong thì xoay người lại ngay tức khắc, khiến cậu chẳng kịp thốt nên lời.
Trước sự từ chối quyết tuyệt như thế, cậu không thể không do dự, cứ đắn đo mãi chẳng dám hó hé gì.
Lâm Dữ Thiên ở dãy phía trước vội vàng chạy tới, rạng rỡ nói,
"Chiều nay sẽ có buổi tổng duyệt sớm! Nếu như may mắn biết đâu chừng tao có thể lén lút đưa mày vào!"
Hạ Tê Kình hãy còn đang nhìn chằm chằm Thời Tự, cậu bèn thuận miệng hỏi,
"Buổi tổng duyệt nào?"
Buổi biểu diễn đó!. Lâm Dữ Thiên trừng mắt liếc cậu,
"Đừng có nói là mày quên rồi nhé? Vé vào cổng ném mất rồi hay gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!