Chương 44: Nỗi bi thương của chú cừu nhồi bông

Ngay từ khi còn nhỏ, Hạ Tê Kình đã là một đứa trẻ miệng mồm lanh lợi, lại am hiểu dùng vẻ ngoài ngoan ngoãn để lấy lòng người khác, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, xưa nay đều là nói dối không chớp mắt.

Thế nhưng ngay tại lúc này đây, chẳng hiểu chạm mạch nào mà đến cả lý do hợp lý để vào thư phòng cũng kiếm không ra. Cậu lắp ba lắp bắp rồi đột nhiên thốt lên câu

"Muốn vào thư phòng học bài" làm cái cớ.

Nhân sinh như một trận Waterloo (*), nhục nhã vô cùng.

Vừa dứt tiếng đến cả chính cậu còn cảm thấy giả trân nhưng lời nói ra như bát nước đầy đổ đi, cậu đành phải ậm ờ qua loa,

"Cũng tại mới nãy tìm cây bút dầu nhưng không thấy, tôi cứ nghĩ là nó rớt ở trong thư phòng."

Thời Tự lặng thinh quan sát cậu một lát rồi mới hờ hững nói, Xuống ăn điểm tâm.

Sau đó hắn xoay người bước xuống lầu trước.

Lúc này Hạ Tê Kình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếng thở phào ấy thậm chí còn mang theo đôi chút mất mát. Thời Tự biết cậu nói dối, tuy nhiên cậu ta lại không chất vấn cũng chẳng vạch trần. Lý do là gì cơ chứ?

Đến khi ngồi ăn sáng rồi mà Hạ Tê Kình vẫn còn nghĩ mãi về chuyện ban nãy. Cậu nhớ Thời Tự rất ghét việc cậu nói dối, thậm chí lúc ký kết hợp đồng Thời Tự còn đặc biệt thêm vào điều khoản không cho phép cậu bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy (1).

Nhưng, sao hôm nay Thời Tự lại im lặng và tỏ ra lạnh lùng đến vậy? Ngay cả khi đưa đĩa ăn sáng cho cậu, Thời Tự cũng không như mọi ngày nhắc nhở cậu cẩn thận kẻo nóng mà chỉ là chậm rì rì hỏi cậu muốn sốt cà chua hay sốt salad, mắt cũng chẳng thèm nhìn cậu mà cứ nín thinh ngó cái mặt bàn rồi dùng tốc độ cực nhanh đẩy đĩa thức ăn sang cho cậu sau đó một mình một người bắt đầu ngồi ăn.

Mức độ lãnh đạm này rõ ràng không phải là phong cách ứng xử thường ngày của Thời Tự, nó càng giống như là trong lòng tức giận muốn lơ đẹp cậu thì đúng hơn.

Nếu quả thật là vì cáu kỉnh khi bị cậu lừa gạt cho nên mới cố ý thờ ơ với cậu khiến cậu bứt rứt không yên… Vậy thì cũng quá đáng lắm rồi đó. Dù có thế nào đi chăng nữa, tối hôm qua rõ ràng cậu đã giúp đỡ Thời Tự rất nhiều.

Cậu dạy Thời Tự cách làm sao để khống chế tin tức tố, lại còn trong tình huống nguy cấp hỗ trợ cậu ta vượt qua giai đoạn bùng phát tin tức tố nữa chứ, tuy rằng cách thức sai từa lưa xém tí nữa gây ra họa lớn… Thế nhưng cậu đã cố gắng hết sức rồi còn gì? Ngay cả, ngay cả tuyến thể cũng để cho cậu ta cắn.

Cậu ta dựa vào đâu mà lại dám thờ ơ và xa lánh cậu như vậy?

Tuyến thể.

Hạ Tê Kình cảm thấy uất ức vô cùng khi nghĩ đến tuyến thể của mình, cậu đã cống hiến rất nhiều, thậm chí dâng luôn tuyến thể mặc cho Thời Tự xâu xé, vậy mà cậu ta lại hung dữ với cậu chỉ vì mỗi cái chuyện cỏn con ấy.

Ngày hôm qua tuyến thể bị liếm cắn một cách không kiêng dè gì hết, tới tận sáng nay vẫn còn sưng tấy, ẩn ẩn đau hệt như cảm giác rát da khi bôi cồn đỏ (2) vậy, lành lạnh, nhức nhối.

Kết quả là kẻ chủ mưu vẫn ngồi ở bàn bên kia, dửng dưng uống cà phê, coi như không có chuyện gì xảy ra. 

Mặc dù biết Thời Tự rất có thể là không nhớ những gì đã phát sinh đêm qua nhưng Hạ Tê Kình vẫn không tránh khỏi có chút tức giận, cứ như thể bản thân cậu là một miếng giẻ lau bị ném đi sau khi đã hết giá trị sử dụng.

Khi cần thì dịu dàng quấn lấy, ôm cậu, hôn môi mơn trớn tuyến thể của cậu như thể thiếu vắng cậu thì sẽ tắt thở tới nơi; lúc không cần nữa thì coi như quên hết tất cả, một bộ dạng ta đây cây ngay không sợ chết đứng, lạnh lùng hờ hững, cao quý ngồi kế bên, còn cậu chỉ là một công cụ hình người (3) có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nghĩ đến đây, Hạ Tê Kình không thể nhịn được bèn liếc mắt dòm Thời Tự một cái.

Trước ánh nhìn của cậu, Thời Tự vẫn cứ tâm bình khí hòa, nghiêm mặt uống cà phê chẳng thèm ngó cậu lấy một lần.

Tính tình bướng bỉnh của Hạ Tê Kình lại trỗi dậy, cậu giả bộ bất cẩn ở dưới bàn ăn đạp Thời Tự một đạp.

Thời Tự khẽ nheo mắt liếc nhìn đôi dép hà mã mà Hạ Tê Kình đá ra cách gầm bàn hơn một mét kia, lặng im không nói, cũng không giúp cậu hất chiếc dép trở về mà là tiếp tục công cuộc uống cà phê của mình.

Một chân của Hạ Tê Kình bị phơi giữa không khí có hơi lạnh, cậu đành phải bước tới bàn ăn vờ như không có việc gì mà nhặt dép lên, cõi lòng càng thêm bực bội.

Cho nên, Hạ Tê Kình cố tình gây sự, cậu nói,

"Sữa nhạt nhẽo quá vậy, đách có vị gì cả."

Thời Tự,

"Trong bếp có hủ đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!