Chương 42: Song phương mất khống chế

Thời Tự rõ ràng có thể tiến thêm một bước nhưng hắn không, hắn chỉ khẽ cúi người thở dài bên tai cậu,

"Thầy Tiểu Hạ… Cậu đã nói là sẽ giúp tớ trị liệu tin tức tố mà, sao tớ khôi phục bình thường rồi còn cậu lại bị bệnh thế kia?"

Hạ Tê Kình mượn chân ghế sô pha làm điểm tựa, cậu ôm lấy chân mình rồi vùi mặt xuống bên dưới cánh tay.

Ánh đèn vàng mờ ảo, nhu hòa trong gian phòng ngủ hệt như một giấc mộng xưa cũ khiến cho chàng Omega đang ngồi dưới đất thầm cảm thấy may mắn.

Xem ra sự tối tăm ảm đạm có thể tiếp thêm dũng khí cho chàng ta, cứ như thể đây chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn xảy ra trong hư ảo, chờ cho đến khi rời khỏi được nơi này, chàng ta sẽ coi như mọi thứ chưa từng bắt đầu.

Hạ Tê Kình gần như đã tự lừa mình dối người chọn một bước đi đầy gan dạ mà không một ai dám nghĩ tới, cậu hạ quyết tâm là sẽ không phản kháng nữa, dù sao bản thân cũng không có cách nào trơ mắt nhìn Thời Tự lịm dần vì rét lạnh như thế, vì vậy hiện tại chỉ có một con đường khả thi duy nhất.

Hai bên đều là núi đao biển lửa, bụi gai um tùm, mà thân thể của cậu lại chính là lối về yên ả.

Hạ Tê Kình nhắm chặt mắt cố gắng làm cho đại não trống không, cái gì cũng đừng nghĩ tới nữa, nếu không cậu e rằng mình sẽ co giò bỏ chạy mất.

Trên thực tế, tuyến thể đã nhạy bén phát giác được nguy hiểm cũng như điều khác thường, việc thúc giục và cưỡng ép nó phóng thích tin tức tố là một hành vi tiêu tốn khá nhiều năng lượng, sau khi thả ra một ít tin tức tố xoa dịu Thời Tự thì cơ thể cậu đã xụi lơ đến mức không nhúc nhích nổi, bản thân chỉ có thể dựa vào chân ghế sô pha, tận lực điều khiển tin tức tố từng bước một vây lấy người Alpha đang lạnh đến phát run kia.

Tuy nhiên, Thời Tự lại chẳng hề di chuyển, cũng không tiếp nhận tin tức tố của cậu.

Thời Tự thoáng bối rối, hắn hỏi,

"Cho nên, tớ đặc biệt cần đến tin tức tố của cậu?"

Hạ Tê Kình trợn tròn con ngươi,

"… Cậu không nhớ được chút gì luôn hả?"

Thời Tự, Ừ.

Hạ Tê Kình hít sâu một hơi,

"Đừng lo lắng lần trước làm như thế nào… Cứ dựa vào trực giác của chính mình ấy, cậu muốn làm gì thì hãy làm cái đó."

Thời Tự vẫn còn khá hoang mang nhưng Omega đã nói đến như thế rồi, hơn nữa khó có được một lần người ta ngoan ngoãn lặng im, vì vậy, hắn thử vươn một tay ra chạm vào tuyến thể đang nhô lên trước mặt mình kia.

Tuyến thể sưng đỏ, ẩm ướt, ấm áp trong khi bàn tay của hắn thì to lớn, khô ráo nhưng lại buốt giá đến thấu xương. 

Hạ Tê Kình cảm giác phía sau gáy của mình như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, chính là cái loại lạnh lẽo mang theo cả vụn băng ấy. Cậu gắng gượng ngồi yên nhưng thân thể thì vẫn nhịn không nổi mà rùng mình một cái.

Thời Tự vội vàng rụt tay lại sau đó lên tiếng giải thích,

"Tớ xin lỗi, hay là để tớ đi lấy túi chườm nóng…"

Bớt xàm!. Hạ Tê Kình có vẻ cáu kỉnh vì sự chần chừ liên tục của Thời Tự,

"Đã bảo với cậu là muốn làm cái gì thì làm đi, sao cậu cứ nói nhảm mãi thế, không cần để ý tới tôi."

Hạ Tê Kình chỉ muốn giải quyết cho xong mớ rắc rối này càng sớm càng tốt, còn về phía cậu thì tùy tiện như nào cũng được, dù sao thì sau đó Thời Tự có nhớ được cái gì nữa đâu, và cậu vẫn sẽ vờ như là không có chuyện gì xảy ra giống như lần trước.

Song, kẻ lúc nào cũng thông minh lanh lợi là Thời Tự chẳng hiểu nguyên cớ do đâu mà hiện tại lại trở nên đần độn đến vậy. 

Nói thì mới động, không nói thì dừng, cứ như thể cố ý đối nghịch với cậu.

Thời Tự ăn phải quả mắng từ Hạ Tê Kình, tuy rằng hắn không tức giận nhưng điệu bộ lại có chút tủi thân, giống một cậu học sinh tiểu học bị giáo viên phạt đứng, ngoan ngoãn chìa bàn tay ra.

Lần này là với vào cổ áo sau, hắn dùng một lóng tay nâng cổ áo lên sau đó mới đưa cả bàn tay vào, chuẩn xác chạm đến tuyến thể của cậu. 

Hạ Tê Kình hít sâu một hơi, lúc này Thời Tự đã không còn cứng đờ như khúc gỗ nữa, đây có vẻ như là bản năng sinh lý của Alpha, sau khi sờ được vào tuyến thể mềm mại kia thì hắn ngay lập tức dán tất cả các đầu ngón tay còn lại lên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!