Chương 41: Tin tức tố mất kiểm soát

Lúc này Hạ Tê Kình mới cảm thấy xung quanh thoáng lành lạnh, quả thực không giống với loại nhiệt độ mà mùa hè nên có, cậu cứ ngỡ đó là hơi lạnh từ máy điều hòa len lỏi qua khe cửa tràn ra tới.

Nói như vậy…

Hạ Tê Kình lùi ra sau trong vô thức, "Cậu… Tin tức tố của cậu lại bùng phát?"

"Cũng tạm, chưa tới mức gọi là bùng phát.". Thời Tự xoa cần cổ của mình, mệt mỏi lên tiếng, "Tôi cảm giác có một luồng khí mát mẻ tỏa ra từ sau gáy, nó kéo dài liên tục được hơn nửa tiếng rồi, không lan rộng cũng chẳng bùng phát nghiêm trọng như ngày hôm đó nhưng nó lại không biến mất."

Hạ Tê Kình, "Giống kiểu thường xuyên mắc tè nhưng lại bị bí tiểu ấy hả?"

Thời Tự, "…"

Hạ Tê Kình, "Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm dịu bầu không khí chút thôi."

Cậu tiếp tục nói, "Vậy, cậu có muốn uống viên nhộng ức chế không?"

Thời Tự lắc đầu, "Lần trước bác sĩ có nói nếu một lượng nhỏ tin tức tố bị rò rỉ thì hãy tận lực khống chế bằng cơ thể chứ đừng nên uống viên nhộng một cách bừa bãi, bởi vì có khả năng dẫn tới kháng thuốc cũng như không giúp ích gì cho quá trình rèn luyện phản ứng của cơ thể."

Hạ Tê Kình, "Thế cậu khống chế xong rồi hả?"

Thời Tự cười khổ, "Tôi mà có thể khống chế được thì đã ngủ từ lâu rồi."

Hạ Tê Kình đứng đối diện với Thời Tự ước chừng khoảng một mét và cậu cũng bắt đầu cảm nhận được từng đợt ớn lạnh đang chậm rãi dâng lên. Nếu như ban nãy chỉ là mát mẻ thì bây giờ khi đã ở cạnh nhau lâu hơn, cậu lại càng cảm thấy buốt giá, từ dưới lên trên, dần dần leo lên mắt cá chân, lạnh đến thấu xương, đáng sợ tới cực điểm.

Thời Tự bị khí lạnh vây hãm, chắc hẳn còn khó chịu hơn cậu gấp mấy lần.

Dựa theo tính cách của Hạ Tê Kình, nếu trước đây gặp phải chuyện như vậy, cậu nhất định sẽ ra tay giúp đỡ không chút do dự.

Thế nhưng… Khi nghĩ tới những gì đã phát sinh lần trước thì cậu lại ngay lập tức nhớ đến hiện trường vụ án kia, lúc này thật chỉ muốn vắt giò lên cổ mà chạy.

Đương lúc Hạ Tê Kình nhích chân, Thời Tự mới chậm rì rì lên tiếng, "Lát nữa cậu có rảnh không?"

Hạ Tê Kình, "?"

Thời Tự, "Giúp tớ gọi điện đến nhà tang lễ thành phố, nếu không ai trả lời, hãy gọi 110 (*)."

Hạ Tê Kình, "???"

Thời Tự sờ soạng trán của chính mình rồi dùng giọng điệu khô khan như mấy bản nghiên cứu khoa học để nói, "Nhiệt độ cơ thể rất nhanh sẽ giảm xuống còn 36, nếu nó liên tục kéo dài trong một tiếng nữa thì cậu có thể kêu người đến nhặt xác tớ."

Trước ánh mắt khiếp sợ của Hạ Tê Kình, hắn lại bồi tiếp thêm một câu, "Nếu không xử lí kịp thời sẽ dẫn tới tình trạng hồ máu tử thi (1), mùi hôi lắm."

Thần thái tự nhiên, giọng điệu bình thản cứ như đang kể một câu chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Cậu đành phải cam chịu số phận thu lại bước chân, "Thôi bỏ đi, vào phòng cậu… Tôi bày cho."

Loại chuyện kiểm soát tin tức tố cũng giống như các hiện tượng sinh lý khác, chẳng cần ai chỉ dạy. Đại đa số bộ phận Alpha và Omega sẽ chính thức phát dục trong độ tuổi từ mười ba đến mười bốn, các tuyến thể bắt đầu trưởng thành và chậm rãi giải phóng tin tức tố một cách ngắt quãng, thời điểm ban đầu rất dễ mất kiểm soát dẫn tới rò rỉ tin tức tố. Dần dà, theo mức độ thích ứng của cơ thể, chủ sở hữu tất nhiên có thể tùy ý khống chế tin tức tố của mình.

Nói trắng ra thì đây là bản năng của sinh vật chứ không phải kiểu lập trình một, hai, ba, bốn. Thế nên, khi Hạ Tê Kình thật sự ngồi xuống sô pha suy nghĩ xem nên dạy thế nào thì cậu mới phát hiện ra mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong lúc vô thức tay cậu đặt lên thành ghế sô pha, ngón tay khẽ nhúc nhích, chợt đụng phải thứ gì đó ẩm ướt, quay đầu lại nhìn mới hay đó là đá viên. Hai ba viên đá nằm rải rác trên ghế sô pha, góc cạnh của chúng đã tan chảy thành nước, thấm vào bên dưới bề mặt bông vải của chiếc ghế số pha màu be.

Hạ Tê Kình, "Đây là?"

Thời Tự mím môi, "Dùng để kiểm soát tin tức tố đó."

Hạ Tê Kình, "???"

Thời Tự ngập ngừng, "Bởi vì không biết phải làm sao mới có thể khống chế được chúng nên những cách nào có thể thử tớ đều thử cả rồi… Đá viên, băng keo cá nhân, khăn mặt, bình miệng rộng (2), đều thử, nhưng vô ích."

Băng keo cá nhân, khăn mặt, bình miệng rộng nằm rải rác trên mặt bàn, lộn xộn, chất thành đống không theo thứ tự, xác thực không giống với tác phong gọn gàng, ngăn nắp thường ngày của Thời Tự. Hắn khẽ nhếch miệng, mi mắt rũ xuống, đôi con ngươi sâu thẳm, dáng vẻ trông có chút tủi thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!