Chương 36: Bài học sinh lý

Thứ xúc cảm này không giống do tác nhân bên ngoài gây nên mà là từ bên trong bùng phát ra tới. Ảm đạm, quạnh quẽ như lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ rồi lại như tuyết trắng bay đầy trời giữa ngày đông rét giá, có người lữ khách mang theo túi hành lí nặng nề một mình rảo bước trên hoang đảo, dưới lớp tuyết dày đặc, gió Bắc rít gào vùi lấp từng dấu chân. 

EDITOR: 

Cánh tay của Hạ Tê Kình bất ngờ bị tóm lấy, cậu không kịp né tránh, muốn giãy nhưng lại giãy không ra.

Ánh đèn chùm rọi xuống đỉnh đầu, Thời Tự khom lưng nghiêng người về phía trước, vừa vặn che khuất tia sáng phả xuống từ trên cao; gương mặt hắn mập mờ trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm. Thế nhưng, dù có là như vậy, ánh mắt của hắn vẫn như cũ lập lòe thấu màn đêm.

Hạ Tê Kình sâu sắc nhạy bén phát giác ra nguy hiểm, Thời Tự rất khác thường. Nếu như nói Thời Tự tức giận là vì cậu lén lút nghịch di động thì mới ban nãy cậu cũng đã quỳ gối giải thích rồi vậy mà áp lực không khí xung quanh Thời Tự vẫn cực kỳ thấp, cái loại áp lực này quấn quanh yết hầu của mi, vội vội vàng vàng hận không thể ghìm mi nghẹt thở, cảm giác như sắp chết đuối tới nơi.

Sức lực nắm cổ tay Hạ Tê Kình cũng rất lớn, không chỉ đơn giản muốn kìm hãm mà là đang cố gắng áp chế một loại xung động nào đó trong cơ thể, sau đó chuyển hóa toàn bộ sức mạnh truyền đến cổ tay cậu.

Ánh mắt Thời Tự nóng bỏng, nhưng không phải loại sắc bén thuần túy mà là xen lẫn chút hoang mang, như thể người gây ra áp lực cũng không có cách nào khống chế được hành vi của mình.

Có đôi khi, Hạ Tê Kình khá giống với loài thú nhỏ, phản ứng và giác quan thứ sáu của cậu nhạy bén theo cách nguyên thủy nhất, mặc dù không hiểu nguyên cớ do đâu nhưng nhờ vào trực giác mà cậu vẫn có thể phán đoán ra được bước tiếp theo mình nên làm những gì.

Bởi vậy cậu quyết định cúi đầu, hung tợn cắn lên cánh tay của Thời Tự sau đó nhân cơ hội Thời Tự bị đau thả tay thì nhanh chóng đứng dậy lao ra khỏi cửa.

Song, giây tiếp theo, Thời Tự đã siết chặt lấy bả vai của Hạ Tê Kình, ngón tay thò vào trong cổ áo khiến cho cậu đông cứng toàn thân. Hạ Tê Kình có biểu hiện như vậy không chỉ bởi hành động lần này của Thời Tự mà còn là vì, cậu bỗng dưng ngửi được một mùi hương kỳ lạ.

Đó là một loại mùi hương rất khó hình dung, không phải hương hoa, cũng chẳng phải hương trái cây hay hương gỗ mà là một loại mùi vị đánh sâu vào khứu giác con người, cảm nhận đầu tiên chính là Lạnh lẽo.

Thứ xúc cảm này không giống do tác nhân bên ngoài gây nên mà là từ bên trong bùng phát ra tới. Ảm đạm, quạnh quẽ như lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ rồi lại như tuyết trắng bay đầy trời giữa ngày đông rét giá, có người lữ khách mang theo túi hành lí nặng nề một mình rảo bước trên hoang đảo, dưới lớp tuyết dày đặc, gió Bắc rít gào vùi lấp từng dấu chân. 

Tại khu rừng vắng vẻ phương xa thấp thoáng bóng dáng của một căn nhà gỗ với ánh nền vàng nhạt ấm áp, tưởng chừng trong vòng dăm ba bước là có thể tới nơi, nhưng rồi lại phát hiện ra điều này gần như là không thể.

Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, dấu chân tiêu điều chôn sâu dưới lòng tuyết, cứ như hết thảy mọi thứ chưa bao giờ phát sinh, chỉ có hơi ấm huyễn hoặc ở một nơi không gần không xa là vẫn luôn cám dỗ và kêu gọi kẻ lữ hành cô đơn, thẳng cho đến khi hắn hiến dâng chút dục vọng và tham lam cuối cùng trong đáy mắt của mình.

Nếu như buộc phải diễn tả thành lời thì có lẽ nó sẽ như hương vị của những bông tuyết đầu mùa, trong trẻo, buốt giá, lạnh băng, lặng lẽ không tiếng động; tuy rằng lất phất nhưng khí thế ồ ạt, trong nháy mắt càn quét toàn bộ thư phòng.

Song, Hạ Tê Kình nào phải kẻ lữ hành, cậu chỉ là một chú Cá Voi nhỏ bé yếu ớt, mà Cá Voi chỉ có thể vùng vẫy giữa biển khơi, nếu vùi chôn trong tuyết thì chỉ có con đường chết cóng mà thôi.

Hạ Tê Kình thảng thốt quay đầu lại,

"Cậu… Đây là tin tức tố của cậu?"

Dường như Thời Tự không nghe được câu hỏi của cậu, ánh mắt hắn tối đen, ôm chặt lấy cánh tay của cậu, ngón tay lần mò trượt xuống, mãi cho tới khi chạm đến trái cấm nho nhỏ kia.

Tuyến thể nhận biết dị thường của Alpha nhanh hơn so với khứu giác, vì thế nó nhanh chóng tiết ra chất lỏng trong suốt, nóng bỏng, ướt át.

Hạ Tê Kình mất cảnh giác bị đầu ngón tay lạnh lẽo đụng vào tuyến thể, cậu gào một tiếng nhảy dựng lên,

"Buông tay, buông tay, buông tay a a a a a a a, mụ nội nhà cậu tính mưu sát tôi hả?!"

Tuy nhiên, lời kháng nghị không có hiệu lực, ngay cả nhảy dựng cũng không nhảy được bởi vì Thời Tự đang ghì chặt lấy cậu, đầu vùi vào cần cổ, bờ môi khẽ run, thân thể cũng không ngừng co quắp.

Đúng vậy, phát run.

Hạ Tê Kình bị Thời Tự ôm, lúc này cậu mới phát hiện cơ thể hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, gần như là một khối băng hình người, từ trong ra ngoài tản mác khí lạnh.

Thảo nào mùi tin tức tố của cậu ta lại buốt giá đến vậy.

Hạ Tê Kình luống cuống tay chân trước tình huống này, cậu mặc kệ mấy câu chỉ trích hung dữ vừa rồi của Thời Tự, vội vàng nghiêng người sờ soạng gương mặt hắn, đồng dạng, cũng là cái lạnh thấu xương ấy.

Hạ Tê Kình bò dậy tắt điều hòa, Thời Tự theo sát cậu, ngay lúc cậu xoay người, hắn bèn đúng dịp ôm chầm lấy cậu; cậu bị hắn quấn tới nỗi suýt chút nữa là ngã, may mắn bên cạnh có ghế sô pha, thế nên hai người đồng thời ngã xuống đó.

Giây phút bị Thời Tự đè lên, Hạ Tê Kình cứ cảm thấy cái tư thế này có hơi kỳ cục thế nhưng hiện tại sự tình nguy cấp, cậu chỉ có thể nắm lấy tay của hắn, cố gắng bao bọc rồi cúi đầu hà hơi.

Thời Tự không chịu nghe lời, hắn giãy giụa, vẫn cứ bướng bỉnh thò tay vào trong cổ áo cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!