Thời Tự nói bằng một chất giọng khẽ khàng, Lâm Dữ Thiên đang bận cãi nhau với mấy cậu Alpha kia nên không nghe thấy nhưng Hạ Tê Kình thì lại nghe rõ mồn một.
Hạ Tê Kình muốn lên tiếng phủ nhận nhưng nếu làm như thế thì trông chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, vậy nên cậu đành phải ậm ờ cho qua chuyện,
"Lâu lắm rồi không có liên hệ, tôi nghe bố mẹ kể mới biết hiện tại anh ấy đang là ngôi sao nổi tiếng."
Thời Tự như có điều suy tư,
"Lúc trước cậu nói, anh ta là Alpha sở hữu tin tức tố bùng nổ nhất, quyến rũ nhất mà cậu từng gặp."
Hạ Tê Kình không nhớ mình đã nói những câu này khi nào, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới chợt nhớ ra cái lần xếp hàng lấy vé hôm ấy, vì muốn khiêu khích Thời Tự nên cậu mới nói như thế.
Trong lúc nhất thời, Hạ Tê Kình trở nên lúng túng,
"Cũng không khoa trương đến vậy… Ngày đó tôi giỡn với cậu thôi, thật sự là đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy, anh ấy chuyển nhà đi năm 16 tuổi, lúc mới vừa phân hóa xong, tôi sao có thể ngửi được mùi tin tức tố của anh ấy chứ?"
Thời Tự không nói thêm gì nữa.
Chuông vào học nhanh chóng vang lên, giáo sư tiếp tục truyền thụ các công thức Đại số tuyến tính.
Trong cuộc thảo luận nhóm, Thời Tự vẫn rất kiên nhẫn, hắn không ghét bỏ sự ngu ngốc của cậu mà là từng chút một giảng giải cho cậu hiểu, chỉ có điều vẻ mặt lại lạnh đi trông thấy, ý cười cũng ít hơn ban nãy.
Tối đó về nhà, theo thường lệ bọn họ sẽ cùng nhau dùng bữa.
Hạ Tê Kình không thích ăn cơm nhưng nếu không ăn thì chắc chắn nửa đêm sẽ phải gọi thức ăn ngoài; đến lúc đó kiểu gì cũng sẽ là gà rán, thịt nướng các loại, ăn mấy món đấy vào đầy bụng suốt cả đêm, lại còn ảnh hưởng tới giấc ngủ; vì thế lần nào cậu cũng bị Thời Tự ép phải ăn một ít rau củ và thịt nạc, mấy loại thực phẩm rác kia đã bị Thời Tự bóp chết từ trong trứng nước.
Hạ Tê Kình nhắm mắt nhắm mũi nhai cho hết phần sườn nướng ăn kèm với bông cải xanh hấp, sau đó uống một chén chè nấm tuyết nhỏ.
Dùng bữa xong, cậu muốn trốn về phòng chơi game nhưng lại bị Thời Tự túm cổ áo kéo thẳng tới thư phòng.
Thư phòng ở tầng ba, diện tích lớn hơn phòng ngủ một chút, ba mặt vách tường đều là kệ sách với lớp thủy tinh dày chống bụi, trên kệ hầu hết là sách chuyên ngành cùng kha khá tạp chí nước ngoài được bày biện một cách gọn gàng, ngay ngắn.
Đối diện cửa ra vào là hai phiến cửa sổ lớn, bên cạnh đặt một chiếc ghế sô pha màu xanh lá cây nhạt và một cái bàn trà, phía trên mặt bàn bài trí một cây đèn dạng mây mù, thiết kế đơn giản và sạch sẽ theo phong cách Bắc Âu, nói trắng ra thì là lạnh lẽo rét buốt, nhìn không ra chút dấu vết ngổn ngang nào, hệt như ấn tượng mà Thời Tự in dấu trong lòng người khác vậy.
Bàn học được làm từ gỗ Giáng hương (*), dày và rất chắc chắn, thậm chí màu sắc còn có khuynh hướng phản quang nhè nhẹ.
Thời Tự đặt một xấp giấy lên bàn,
"Mười bài Đại số tuyến tính, làm xong mới được đi ngủ."
Hạ Tê Kình sửng sốt,
"Rõ ràng hôm nay giáo sư không có giao bài tập về nhà mà!"
Bởi vì định lý học chưa được bao nhiêu, thông thường phải dạy xong sáu đến bảy công thức giáo sư mới giao bài tập một lần.
Thời Tự vừa điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, vừa nói một cách thẳng thừng,
"Như đã hứa, tối nào tôi cũng sẽ giao bài tập cho cậu, giáo viên không dính líu gì hết."
Hạ Tê Kình,
"Buổi sáng tôi lĩnh hội được rồi, có hai cái thôi chứ nhiêu, hiện tại tôi có thể viết công thức ra ngay lập tức luôn đó."
Thời Tự,
"Biết viết công thức và biết làm bài là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Lúc bước vào phòng thi, cậu không thèm đọc đề mà đã ghi xuống công thức rồi giáo viên có chấm cho cậu điểm tối đa không?"
Hạ Tê Kình tràn đầy phẫn nộ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!