EDITOR: LAM
Lúc bọn họ ra khỏi khu chung cư, thời gian hãy còn khá sớm nhưng bởi vì ở trong xe huyên náo một trận thế nên tới gần mười giờ mới về được đến nhà.
Thời Tự muốn đậu xe trong ga ra vì vậy Hạ Tê Kình đành phải xuống xe rồi nhảy nhót trên bãi cỏ trong lúc chờ người, chờ chán quá bèn ngắt một đoạn cỏ đuôi chó sau đó quấn quanh ngón tay đan thành nhẫn cỏ để chơi.
Đây là cách mà khi còn bé cậu đã dùng để dỗ dành Hạ Chi Tang, sớm hơn chút nữa thì là Diệp Vọng, tuy nhiên đối tượng được dỗ dành lại là cậu.
Có điều số lần Diệp Vọng dỗ dành cậu không nhiều, có đôi lần Diệp Vọng thấy cậu ríu ra ríu rít phiền phức nên mới trừng mắt nhìn, những lúc như vậy cậu nín ngay lập tức.
Kể cũng ngộ, Diệp Vọng khi đó chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh ấy đối với cậu lại có sức hút và sự răn đe vượt xa cả người lớn.
Có vẻ như đấy là một loại năng khiếu bẩm sinh, mỗi lần Diệp Vọng đứng trên bục biểu diễn, ánh đèn sân khấu cứ một mực xoay quanh anh ấy khiến cho mọi người bất giác nín thở dõi theo, như thể anh ấy chính là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, thoát tục, xinh đẹp, dễ vỡ, chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ tan biến khỏi thế gian.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ về những điều này thì bỗng dưng Hạ Tê Kình cảm giác ở đằng trước có một luồng ánh sáng rọi lên người mình từ góc trái, cậu ngẩng đầu nhìn, hóa ra là mẹ Thời, bà đang đi về phía cậu.
Dưới ánh đèn đường vàng sậm, mẹ Thời mặc một bộ sườn xám cách tân cực kỳ đẹp mắt và sang trọng, bà có dáng người chuẩn hơn khá nhiều cô thiếu nữ bây giờ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên tay cầm một chiếc túi xách da cá sấu phiên bản giới hạn, sau lưng bà là một người đàn ông tóc tai gọn gàng, mặc vest và đi giày da.
Tay của Hạ Tê Kình hãy còn quấn cỏ đuôi chó, hạt cỏ vương vãi khắp người, trông chẳng khác nào một đứa con hoang, cậu lắp bắp lên tiếng, Bác, bác gái.
Hạ Tê Kình vội vàng gỡ ra cọng cỏ đuôi chó thế nhưng ông trời lại muốn trêu ngươi cậu, càng hấp tấp gỡ thì lại càng gỡ không ra, thậm chí còn siết chặt hơn trước khiến cho các đốt ngón tay đồng loạt đỏ lên.
Hạ Tê Kình quýnh quáng nói, Xin lỗi bác…
Sao cậu cứ bị người nhà họ Thời bắt gặp hoài thế? Xem tấu hài cũng có tính di truyền hay gì?
Mẹ Thời che miệng cười duyên,
"Không sao, thuở bé bác cũng thích chơi trò này lắm, mẹ bác mà nhìn thấy thì kiểu nào cũng lôi bác về tét mông."
Hạ Tê Kình thẹn thùng hỏi, Hôm nay bác…
Mẹ Thời,
"Ngoài này nhiều muỗi quá, vào nhà rồi nói, Thời Tự đâu?"
Hạ Tê Kình,
"Cậu ấy đậu xe ở trong ga ra ạ."
Mẹ Thời vén tóc,
"Trễ thế này mà hai đứa mới về? Đi đâu chơi vậy, hèn chi bác gõ cửa một lúc lâu mà chẳng thấy ai ra mở, bác gọi điện nhưng Đảo Nhỏ không bắt máy."
Hạ Tê Kình,
"Bố mẹ cháu ngỏ lời mời Thời Tự đến nhà dùng cơm cho nên sau khi tan học bọn cháu cùng nhau ghé qua nhà, ăn xong mới về."
Mẹ Thời ngạc nhiên tới mức nhướng cả hàng lông mày,
"Buổi tối hai đứa đã ăn những gì?"
Hạ Tê Kình không hiểu ý, thành thật trả lời,
"Ngoại trừ vịt ngâm tương mua ở ngoài, còn lại tất cả đều do mẹ cháu tự tay nấu, có đậu hủ non sốt gạch cua, sườn xào chua ngọt, gà tiềm nấm, rau muống xào tỏi, chân gà chanh sả ớt…"
Hạ Tê Kình cẩn thận hồi tưởng,
"Dạ có, nhưng mà cơm thì ăn ít lắm, chỉ nhai đồ ăn thôi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!