Chương 3: Chỉ là bạn cùng lớp thôi sao?

EDITOR: LAM

Ông ngoại của Thời Tự khi còn trẻ đã từng đến nông thôn làm thanh niên tri thức (*), khí hậu giá rét ở vùng núi Tây Bắc lạnh lẽo đến mức lưu lại mầm mống bệnh tật. Sau này người trong nhà nhờ vào mối quan hệ mới được điều trở về thành phố, dù cho có chưng tổ yến với nhựa đào (1) để tẩm bổ thì cơ thể vẫn không cách nào khá hơn được. Hiện tại tuổi tác đã cao, tuy rằng không mắc phải những chứng bệnh nan y như ung thư thận này nọ nhưng lại hay bệnh vặt linh tinh, chỉ có thể nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt cả ngày.

Người một khi già đi chính là như thế, kể cả không ốm đau hay tai biến gì thì các linh kiện trên cơ thể dần dà sẽ hư cái này, rỉ cái kia, phải khâu vá sửa chữa mọi lúc mọi nơi, xương cốt kêu răng rắc chính là dấu hiệu của con dao thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã bệnh.

Con đường ở phòng bệnh tư nhân tại Thành Tây trải đầy sỏi cuội, trước cổng đặt thần thú trấn giữ làm bằng đá trắng, xung quanh đều được bao phủ um tùm bởi hệ thực vật có hoa. Vắng lặng, thanh tịnh, người tình cờ đi ngang qua sẽ nghĩ nơi này là công viên chứ không phải bệnh viện.

Thời điểm cả gia đình nhà họ Thời kéo đến, ông ngoại đã ngủ rồi.

Bác sĩ nhẹ nhàng đóng cửa lại, ý bảo bọn họ ra ngoài dãy hành lang, "Buổi sáng ông lão có ăn một chén canh bí đao nấu với tép khô, dầu mỡ, muối, đường được nêm nếm rất ít, lúc ấy ông nói rằng ông cảm thấy khỏe hơn và muốn ăn thứ gì đó tươi mới một chút. Nhưng không hiểu sao vừa rồi ông đứng dậy và lấy một tờ báo thì lại bị đột quỵ.". Bác sĩ thành thật thông báo với họ, "Hiện tại đã ổn định, nhưng sau này có tái phát hay không thì rất khó nói, gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước thì hơn."

Mẹ Thời mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe được Thời Tự ôm lấy.

Thời Tự nhỏ giọng nói, "Cảm ơn bác sĩ Tần."

"Là trách nhiệm của tôi." Bác sĩ trả lời một cách ngắn gọn, mắt nhìn về phía Hạ Tê Kình, "Vị này là…"

Ông lão nằm viện đã lâu, bác sĩ cùng người nhà thường xuyên lui tới nên dần thành quen thuộc, hiện tại đột nhiên xuất hiện một cậu bé trai lạ mặt, cử chỉ ngoan ngoãn, mặt mày thanh tú, dáng vẻ trông không giống người giúp việc nhà họ Thời.

Hạ Tê Kình ngập ngừng nhìn về phía mẹ Thời.

Mẹ Thời lau khô nước mắt, bình tĩnh đáp, "Là bạn trai của Thời Tự, cuối tuần sau chúng nó sẽ kết hôn."

Sắc mặt Thời Tự không vui toan mở miệng muốn nói điều gì nhưng lại bị mẹ Thời trừng mắt chặn lại.

Bác sĩ có hơi sửng sốt, "Chứng lãnh cảm của Thời thiếu gia đã khỏi rồi ư?"

Gia đình nhà họ Thời có cổ phần trong bệnh viện tư nhân này cho nên việc khám sức khỏe cho Thời Tự luôn được thực hiện tại đây. Lúc đầu, chứng lãnh cảm là do đích thân viện trưởng chuẩn đoán, nếu kết quả kiểm tra có thay đổi thì phải được lưu trong hồ sơ của cơ sở dữ liệu mới đúng.

Mẹ Thời thản nhiên nhìn vị bác sĩ rồi nói, "Đúng vậy, anh không biết gì à? Chứng lãnh cảm của Đảo Nhỏ đã được chữa khỏi, lần sau bố tôi có hỏi, anh phải nói y như những gì tôi nói, nhớ chưa?"

Bác sĩ do dự một lát, khẽ đáp, "Tôi biết rồi."

Hai tiếng đồng hồ sau, ông ngoại tỉnh giấc.

Mẹ Thời dùng đá viên lăn viền mắt của mình một lúc lâu mới có thể khiến cho đôi mắt đỏ hoe trở lại bình thường, bà gắng gượng nở nụ cười, bắt đầu nhào tới làm nũng.

Phụ nữ dù trưởng thành đến đâu thì khi ở trước mặt bố mẹ, họ vĩnh viễn là một cô công chúa nhỏ yêu kiều, huống hồ trước khi được gả đi, mẹ Thời vẫn luôn sống với bố mẹ, bà muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn sao trên trời đều sẽ có người bắc thang hái xuống cho bà.

Ông ngoại cưng chiều vuốt tóc của mẹ Thời sau đó hỏi bác sĩ đã nói những gì.

"Không có gì nghiêm trọng cả. Bác sĩ nói có thể là do bố đứng dậy vội vàng khiến cho máu chưa kịp lưu thông nên mới dẫn tới xây xẩm.". Mẹ Thời giả vờ tức giận nói, "Sau này bố kiềm chế một chút, muốn cái gì thì cứ nhấn chuông kêu y tá đến, báo hại tụi con sợ chết khiếp."

Ông ngoại cười, lặng thinh không đáp, vừa liếc mắt lên thì thấy Hạ Tê Kình đang đứng ở một góc trong phòng.

"Đứa nhỏ này từ đâu tới vậy?"

Không đợi Hạ Tê Kình lên tiếng, mẹ Thời đột nhiên nói, "Thời Tự, con đến giới thiệu đi."

Sàn nhà trong bệnh viện hãy còn vương lại vài vệt nước từ chiếc cốc tráng men bị hất đổ rơi xuống trong lúc ông ngoại bị đột quỵ. Ông ngoại đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường, trạng thái thoạt nhìn tương đối tốt nhưng sắc mặt héo hon của ông thì không thể che giấu được, là loại dấu vết do ốm đau và bệnh tật gây nên.

Tuy rằng lần này việc dữ hóa lành nhưng lại không có cách nào khôi phục hoàn toàn trạng thái của một con người, dù cho y thuật tuyệt đỉnh hay thiết bị máy móc tân tiến đến đâu thì việc giúp nhân loại trở về tuổi thanh xuân là điều không thể. Từng chút một già đi, từng chút một mục nát, mỗi một lần đứt gãy đều sẽ khảm sâu vào da thịt hệt như lớp vỏ cây sần sùi, không tài nào cứu vãn.

Thời Tự như bị đóng đinh tại chỗ, cái gáy trở nên cứng ngắt, vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

Hắn vốn đã hạ quyết tâm phải đấu tranh cho đến cùng ấy vậy mà khi đứng trước mặt ông ngoại, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt già nua và dịu dàng của ông, hắn bỗng dưng chẳng thể thốt thành lời. Cả đời này ông luôn tỏ ra kiên cường, mặc kệ sức khỏe lúc trẻ yếu kém cỡ nào thì ông vẫn luôn lặng lẽ cống hiến chứ chưa bao giờ đùn đẩy công việc cho người khác.

Vào cái ngày mà hắn sinh ra đời, nghe nói ông ngoại đã vui mừng đến mức uống ba chén rượu Đế sau đó lại thức trắng đêm bay sang Canada chỉ để nhờ cậy một nhà thư pháp đã nghỉ hưu nhiều năm về trước viết một dòng lưu niệm cho hắn, lấy tên là "Tự". Hắn cũng biết chứng lãnh cảm của mình khiến cho ông ngoại lo nghĩ rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có một vài bác sĩ mới tới nơi này làm việc, những lúc như vậy ông sẽ gọi hắn đến nhờ bác sĩ kiểm tra một phen, chỉ cần có một chút biến chuyển là đủ để hi vọng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!