EDITOR: LAM
Hạ Tê Kình sửng sốt,
"Là hàng xóm ở đối diện nhà tôi lúc trước."
Thời Tự,
"Em gái cậu bảo cậu là vì anh ta nên mới thi vào Kim Đại."
Hạ Tê Kình,
"Một câu bông đùa thuở non dại ấy mà… Bố mẹ cậu không thường nói vậy hả? Chẳng hạn như anh A, chị B con nhà hàng xóm thành tích tốt lắm, bọn họ muốn cậu lấy đó làm gương, ráng chăm chỉ học tập rồi thi đỗ vào một ngôi trường giống như người ta các kiểu."
Thời Tự ngẩng đầu quan sát khu chung cư,
"Anh ta sống đối diện nhà cậu?"
Hạ Tê Kình,
"Giờ thì không, đã chuyển đi lâu rồi… Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Thời Tự,
"Chẳng phải em gái cậu chê tôi không phải loại người tốt lành gì sao? Tôi muốn ngó thử xem người tốt trong mắt gia đình các cậu có dáng vẻ thế nào."
Giọng điệu khác hẳn ngày thường, lạnh như băng, mang theo tính công kích rất mạnh.
Dái tai bị Thời Tự cắn vẫn có chút đau, cậu nói,
"Tôi thật sự không có cái suy nghĩ đó… Thời kì phản nghịch của em gái tôi tới trễ, lại đúng dịp trong nhà xảy ra biến cố cho nên con bé mới như thế."
Hạ Tê Kình nghĩ bụng, hóa ra là giận chó đánh mèo, thật không ngờ người bình tĩnh và tự chủ như Thời Tự cũng sẽ giận lây sang người khác, mà cũng tại Hạ Chi Tang nói năng chẳng kiêng dè gì cả, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người cơ mà.
Song, Thời Tự vẫn chưa chịu buông tha,
"Nói như vậy, người anh trai họ Diệp kia hiện đang học ở trường chúng ta? Sinh viên khoa nào?"
Hạ Tê Kình lắc đầu,
"Anh ấy tốt nghiệp cách đây vài năm trước rồi, tôi và, nhà chúng tôi và anh ấy đã mất liên lạc với nhau, anh ấy chuyển đi năm tôi học lớp chín, hiện tại căn hộ đối diện bỏ trống, không có ai ở."
Thời Tự,
"Nếu mất liên lạc thì làm cách nào mà cậu biết được mấy năm trước anh ta thi đỗ Kim Đại?"
Ngụ ý chính là, hai người vẫn âm thầm liên lạc hoặc là cậu luôn theo dõi tin tức về anh ta.
Hạ Tê Kình nhức đầu, cậu có cảm giác bản thân đang bị thẩm vấn hình sự, như thể đang ngồi trong một căn phòng u ám chưa tới mười mét vuông, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ngọn đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, phả lên cái ót của cậu, chậm rãi thiêu đốt lí trí, khiến cho sau lưng như mọc một đám gai, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Vì vậy, cậu đành phải trả lời một cách khéo léo,
"Gia đình anh ấy sống ở đây từ rất lâu rồi, đám con nít bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nếu ngày hôm đó người lớn không ở nhà thì sẽ sang nhà đối phương ăn chực, chúng tôi không liên lạc với nhau nhưng vẫn sẽ có nhà khác làm điều này."
Thời Tự, Thanh mai trúc mã?
Hạ Tê Kình nhận ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của Thời Tự nhưng cậu lại không rõ sự bất mãn của cậu ta đến từ đâu, rõ ràng cậu ta không hề quen biết Diệp Vọng, hà cớ gì phải tức giận đến thế?
Vòng tới vòng lui, chắc là cậu ta để bụng mấy câu phán xét của Hạ Chi Tang đây mà, có điều cậu ta không thể so đo với một cô bé nên đành tìm một cái cớ khác để trút giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!