EDITOR: LAM
Sáng nay Thời Tự phát hiện ra, tính từ phần cổ trở lên thì dái tai chính là bộ phận mẫn cảm nhất trên người Hạ Tê Kình, lúc mới ngủ dậy ngoại trừ việc cơ thể tràn ra một ít tin tức tố nhàn nhạt cùng với nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường đôi chút thì chỉ có dái tai là phiếm hồng trong khi làn da ở những chỗ khác lại rất trắng.
Mỗi khi cảm xúc phập phồng, dái tai cũng sẽ là nơi tỏa nhiệt và ửng đỏ đầu tiên, như một tấm lụa Yên La (*) được tạo ra từ chất lỏng của quả anh đào vậy.
Khiến người ta rất muốn… Xoa một chút rồi nhìn thử xem liệu có thật là sẽ chảy ra thứ nước óng ánh màu đỏ nhạt đó không.
Thời Tự nghĩ như thế và cũng đã làm như thế, lẽ dĩ nhiên là Hạ Tê Kình giật mình né tránh ngay tức khắc sau đó còn mở to đôi con ngươi để mà ngó chừng hắn.
Hắn thừa nhận bản thân không phải loại người đoan chính gì nhưng khi bị cậu chàng nhìn như thế lại làm cho hắn sinh ra cảm giác mình giống một tên du côn đùa giỡn con gái nhà lành vậy, thế nên hắn đành phải lên tiếng giải thích,
"Có côn trùng đậu trên tai của cậu."
Hạ Tê Kình rõ ràng không tin,
"Sao tôi không có cảm giác gì?"
"Rất nhỏ, nhỏ đến mức cơ thể con người không nhận biết được.". Thời Tự bổ sung thêm,
"Là muỗi mực, thuộc phân ngành nhiều chân, bộ hai cánh, chỉ dài vài milimet thôi, mùa này nhiều lắm."
Hạ Tê Kình bối rối, chính là cái loại bối rối của một cậu học sinh dốt nghe không hiểu bài giảng hoặc nhìn không hiểu nội dung được viết trên bảng ấy.
"Tên thường gọi là muỗi vằn.". Thời Tự hiểu ý giải thích cặn kẽ hơn,
"Khi tiết trời oi bức, chúng sẽ bay ra ngoài để hút máu. Lần sau, nhớ xịt một ít nước hoa (1)trước khi ra ngoài."
Cái này thì Hạ Tê Kình nghe hiểu, cậu ngoan ngoãn gật đầu, gật xong rồi mới nhớ ra hai người bọn họ vốn đang cãi nhau, thế quái nào tự dưng lại biến thành cục diện một đối một, kẻ dạy người nghe, cậu loáng thoáng cảm thấy mình đây là bị người đùa bỡn.
Ngày hôm nay Hạ Tê Kình đã phải ăn quá nhiều quả đắng, hiện tại cậu không muốn tiếp tục lọt hố nữa, vậy nên mới vội vã nói Tôi đi ăn cơm, sau đó cắm đầu cắm cổ chạy về phía căn tin.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Mặc dù đã đi xa nhưng dái tai hãy còn phiếm hồng, chẳng biết là do thể chất vốn thế hay là do bị người xoa nên mới vậy, hay chỉ đơn giản là do bị muỗi chích mà thôi.
Hai mươi năm sống trên đời, hầu hết những người mà Hạ Tê Kình tiếp xúc đều là bạn đồng trang lứa với chỉ số thông minh tương tự nhau nên khi đối diện với những gã nam thần ưu tú của trường cậu luôn tỏ thái độ thờ ơ, không nhiệt tình mà cũng chẳng bài xích bởi vì cậu cho rằng chuyện của người ta không liên quan gì đến mình.
Chính vì lẽ đó, cậu chưa từng tiếp xúc với người nào giống như Thời Tự cả. Lúc chưa thân cận cứ tưởng chỉ là một anh chàng đẹp trai học giỏi, cao lãnh chi hoa (2), rất khó tiếp cận; đến khi quen biết hơn một chút thì lại cho cảm giác không hề khó gần, ngược lại còn thân thiện là đằng khác; thân thuộc thêm xíu nữa thì sẽ phát hiện ra nam thần thanh cao, lạnh nhạt ấy bất thình lình lộ ra răng nanh, không còn là một đại thiếu gia nhã nhặn, ôn nhuận như ngọc nữa mà phải dùng âm hiểm giả dối, lòng dạ thâm sâu để hình dung.
Chỉ cần bâng quơ nói mấy câu thôi cũng đủ để đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Mà Hạ Tê Kình thì lại lười biếng, tính tình cẩu thả, càng chẳng biết đong đếm thiệt hơn. Song, dựa vào trực giác của một Omega, cậu vẫn nhận ra được chỗ bất thường. Mỗi khi Thời Tự đến gần, khoảng cách dần được thu hẹp lại, mỗi một bước đi của cậu ta đều sẽ khiêu chiến giới hạn chịu đựng của cậu.
Người bình thường một khi xã giao sẽ đặt ra một khuôn khổ chung nhằm đảm bảo tính riêng tư và thoải mái cho chính họ.
Ví dụ, bạn đồng nghiệp sẽ thuộc dạng quen biết sơ sơ; bạn bè thân hơn chút nữa thì có thể chia sẻ thức ăn, kề vai sát cánh; còn mà thân mật hơn thì sẽ giống như người nhà, có thể tâm sự những điều thầm kín nhất.
Nếu ban đầu khoảng cách xã giao mà cậu dành cho Thời Tự là hai mét trở lên thì trong vòng mấy ngày ngắn ngủi này, khoảng cách đó bỗng dưng rút ngắn xuống còn năm centimet.
Đương nhiên, dựa theo những gì Thời Tự nói, cậu ta chẳng qua chỉ là Thân thiện, Nể tình bạn học nên mới giúp cậu Đuổi muỗi mà thôi. Cậu không thể tìm ra lời lẽ nào để phản bác nhưng chuyện cậu loáng thoáng nhận ra lãnh thổ của mình bị xâm phạm cũng là sự thật.
Đó rất có thể là bản năng của Alpha, mặc dù tin tức tố của Thời Tự quá nhạt, cứ như Beta chứ không còn là A nữa thế nhưng bản năng tấn công và chiếm hữu khắc sâu trong gene của A thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Hoặc cũng có thể là do tin tức tố đã bị lu mờ từ khi còn quá nhỏ cho nên cậu ta không phát hiện ra được ảnh hưởng thật sự của nó so với những A khác. Một ngày nào đó, một khi bị chi phối bởi tính chiếm hữu, cậu ta rất có thể sẽ trở nên điên cuồng và mất kiểm soát hơn những A khác rất nhiều.
Hạ Tê Kình miên man suy nghĩ, trong đầu hệt như một cuộn len bị rối nhưng mãi mà chẳng tìm được đầu nối của sợi len. Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng đau đầu, nghĩ đến mức ngay cả cơm sườn cốt lết rán (3) mà cũng ăn không vô.
Sau đó lại nhớ tới việc Chu Dục Linh dặn cậu tối nay nhớ dẫn Thời Tự về nhà dùng bữa thì cậu lại càng muốn đập đầu vô tường luôn cho xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!