EDITOR: LAM
Lâm Dữ Thiên quay đầu lại thấy người đến là Thời Tự, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
"Thời Thời Thời Thời Thời Thời Thần…"
Thời Tự thoáng nở nụ cười, Cậu không nóng à?
Nụ cười này chính là sự tan chảy của những viên đá trong ly soda chanh thơm ngon mát lạnh, sủi bọt lăn tăn, nhẹ nhàng khoan khoái dưới ánh nắng mặt trời như thiêu đốt.
Lâm Dữ Thiên vì được ưu ái mà lo sợ,
"Không nóng, không nóng, hôm nay trời đẹp ghê ha ha ha ha ha ha."
Thời Tự bắt đầu nói bóng nói gió,
"Thế nhưng cổ tay áo của các cậu ướt đẫm mồ hôi rồi kìa."
Tuy là nói Các cậu nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm Hạ Tê Kình và cả khoảng cách sát sao giữa hai người khi bọn họ ôm chầm lấy nhau.
Lâm Dữ Thiên lúc này mới kịp phản ứng, hắn vội vàng buông Hạ Tê Kình ra rồi cười ngây ngô,
"Hiện tại đang là giờ học của câu lạc bộ bước nhảy còn gì? Hôm nay Thời Thần không phải lên lớp ư?"
Mắt thấy hai người không quấn lấy nhau nữa, mặt mày của Thời Tự mới chậm rãi giãn ra, giọng điệu cũng ôn hòa hơn hẳn,
"Vừa xong nên ghé xuống đây mua đồ uống… Nhắc mới nhớ, sao hôm nay các cậu không đến? Tôi nghe phó chủ tịch nói lần trước hai người đi cùng nhau nhưng sau đó cậu chỉ nghe được một nửa mà đã bỏ về sớm, là do theo không kịp bài giảng?"
Hạ Tê Kình tận lực đè lại cảm giác muốn trợn trắng con ngươi.
Ông đây vì cái gì không đi lẽ nào mi lại không biết?
Còn bày đặt giả bộ thỏ trắng ngây thơ cho ai xem hả?
Lâm Dữ Thiên chỉ chú ý vào nửa câu sau, hắn vui vẻ đáp lời,
"Lần đó tôi có việc nên phải về trước, chủ yếu vẫn là đi cùng với cụ Hạ thôi, cụ Hạ cụ ấy cố ý…"
Hạ Tê Kình hung hăng đạp hắn một đạp.
Lâm Dữ Thiên đành phải đem câu Cố ý đến gặp cậu nuốt xuống sau đó bẻ lái thành một câu khác,
"Cố ý đến xem tình hình, xem thử coi có nhiều người lắm không, có thể báo danh được hay không ấy mà."
Thời Tự liếc nhìn bàn chân đang thu lại của Hạ Tê Kình rồi nở nụ cười,
"Vậy thì, tại sao hôm nay bạn học Hạ lại không đến?"
Giọng điệu thoải mái nhưng lại ẩn hiện dị thường, như thể có thâm ý khác.
Lâm Dữ Thiên cũng tinh ý phát hiện ra bầu không khí lúc này có chút giương cung bạt kiếm, hết nhìn Hạ Tê Kình rồi lại liếc sang Thời Tự, hắn thức thời mà ngậm miệng, cẩn thận quan sát biểu cảm của hai người.
Hạ Tê Kình mặt không chút cảm xúc, Mệt, không muốn đi.
Thời Tự,
"Ồ? Thế nhưng lần trước biểu hiện của cậu rất khá nha, chủ tịch còn khen cậu trước mặt tôi, bảo là cậu rất có năng khiếu."
Cái quần!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!