EDITOR: LAM
Ngay từ khi còn nhỏ Hạ Tê Kình đã là một đứa trẻ vô cùng ương bướng, miệng đã bướng, tay còn bướng hơn. Thời mẫu giáo, cậu từng tiện tay nghịch bím tóc của một cô bạn, kết quả khiến tóc của cô bạn đó rối như tơ vò, chọc cho con gái nhà người ta khóc cả ngày lẫn đêm.
Sau này lớn hơn một chút thì đã biết giả bộ ngoan ngoãn, thoạt nhìn là một cậu thiếu niên trong sáng hiền lành với mái tóc đen và nụ cười tỏa nắng nhưng thật ra ẩn sâu bên trong vẫn cứ trái tính, trái nết như cũ.
Nhất là hôm nay, bởi vì liên tục ăn phải quả đắng do chính Thời Tự gây ra cho nên cậu đã sớm tức đến mức sình bụng muốn trả thù. Nhìn thấy cơ hội trước mắt, cậu tất nhiên sẽ không do dự mà bỏ qua.
Thuở bé bố Hạ có dẫn cậu đến các bữa tiệc xã giao, ở đó cậu học được chiêu Ưng trảo cầm nã thủ (*), thừa dịp đối phương uống rượu thì bóp quai hàm của kẻ đó rồi hất lên trên, khi đó rượu sẽ trút hết xuống cổ họng, xài chiêu này để ép người khác uống cực kỳ có hiệu quả.
Ngày thường Thời Tự lúc nào cũng một dạng ta đây hờ hững, lạnh lùng xa cách, cảm xúc cũng chẳng mấy khi biến hóa, lọt vào trong mắt Hạ Tê Kình thì chính là kiểu Mau tới ghẹo tui đi.
Nếu là trước kia, cậu xác thực không dám chạy tới trêu Thời Tự nhưng sau vài lần tiếp xúc, cậu dần nhận ra Thời Tự không lãnh đạm như vẻ bề ngoài mà ngược lại, còn gợi đòn hơn cả cậu, cơ hội lần này nếu như bỏ lỡ vậy thì biết đến khi nào mới có lần tiếp theo?
Hạ Tê Kình nắm chặt thời cơ, quyết đoán to gan vượt quá giới hạn, cậu đánh bạo giơ tay bóp lấy quai hàm của Thời Tự, Thời Tự mở to hai mắt, không thể tin nổi mà ngó cậu đăm đăm. Cậu dùng chất giọng lưu manh của mình để nói với hắn,
"Bất ngờ chưa? He he he he he, người đẹp à, ngày hôm nay cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời, tới làm vui lòng tôi đi."
Thời Tự bất cẩn bị Hạ Tê Kình đổ một ngụm rượu lớn vào trong miệng, hắn ngay lập tức ho khan thành tiếng.
Hạ Tê Kình sợ hắn hít thở không thông cho nên ngay lập tức buông chai rượu ra sau đó quay sang vỗ vỗ lưng cho hắn, miệng khẽ thì thầm,
"Không đến mức đó chứ? Hồi nhỏ tôi hay đùa như thế với bố của tôi nhưng có bị làm sao đâu…"
Hạ Tê Kình muốn nhìn mặt của Thời Tự, cậu khom lưng, mới vừa chạm được vào gò má của hắn thì cổ áo đột nhiên bị tóm lấy. Thời Tự siết chặt cổ áo của cậu, kéo cậu xuống, hai người đối diện nhau, gần trong gang tấc.
Nét hờ hững trên gương mặt Thời Tự vẫn không thay đổi, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm như biển cả, lạnh lẽo an tĩnh, vắng vẻ cô đơn.
Hạ Tê Kình phát giác áp suất không khí bất thình lình giảm xuống nên có hơi chột dạ,
"Cậu giận ư? … Tôi chỉ giỡn với cậu chút thôi, nếu cậu không thích thì tôi sẽ đi nấu canh giải rượu cho cậu…"
Thời Tự vẫn duy trì biểu cảm như cũ.
Hạ Tê Kình gãi đầu,
"Chẳng qua do tôi tò mò quá, cậu nói cậu có thể ngửi được mùi tin tức tố trong lúc uống rượu, tôi chỉ muốn xác minh xem có đúng thế không, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người có thể chất như vậy…"
Thời Tự bỗng dưng lên tiếng ngắt lời cậu, Thí nghiệm? Giọng điệu bộc trực một cách quái lạ.
Bình thường, tốc độ nói chuyện của Thời Tự cực kỳ chậm rãi và khoan thai, chẳng có khi nào cậu ta Bật thốt lên một cách không suy nghĩ như thế cả.
Lúc này Hạ Tê Kình như ý thức được điều gì, cậu cất tiếng hỏi trong sự kinh ngạc, Cậu… Say hả?
Quy trình say xỉn của một người bình thường bao giờ cũng bắt đầu từ chậm đến nhanh, thời điểm rượu trôi xuống bụng đầu óc hãy còn tỉnh táo lắm chứ chẳng có gì xảy ra đâu, nhiều nhất là cổ họng có hơi rát tí thôi, đợi cho đến khi phát hiện ra mình đã uống quá nhiều thì mọi chuyện mới được tính là muộn, thần trí dần trở nên mơ hồ choáng váng.
Nãy giờ Thời Tự nuốt rượu còn chưa tới ba phút đâu nhỉ???
Sau khi nỗi khiếp sợ trôi qua thì niềm hưng phấn lại kéo đến, Hạ Tê Kình bạo gan chọt khuôn mặt của Thời Tự.
Mềm mại, lành lạnh, còn đàn hồi nữa nè.
Thời Tự ấy vậy mà chỉ nhìn chằm chằm cậu chứ không hề trốn tránh, lúc này cậu mới hoàn toàn tin tưởng, Thời Tự say thật rồi.
Thời Tự vô cảm hỏi, Cậu làm cái gì đấy?
Chọt cậu đó.
Sao lại chọt tớ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!