Chương 12: Đừng có sờ loạn

EDITOR: LAM

Bên trong nhà thi đấu bao gồm sân cầu lông, sân bóng bàn, sân bóng rổ, phòng tập vũ đạo, vân vân. Trong quá trình học thử, bởi vì các khóa Thể dục được tiến hành cùng một lúc cho nên tất cả các sân tập đều đã kín mít.

Vừa bước ra khỏi sảnh bóng rổ là đã có thể nghe thấy bốn phương tám hướng truyền đến tiếng người huyên náo, tiếng đế giày thể thao ma sát với sàn nhà và cả tiếng bóng nảy trên mặt sàn nữa.

Thời Tự nhíu mày, hắn vốn dĩ muốn dìu Hạ Tê Kình đi tới phòng vệ sinh giống như lần trước nhưng bất thành, còn chưa đến gần được phòng vệ sinh mà đã có một đám người nhốn nháo ở trước cửa.

Nhóm Omega bịt mũi tỏ vẻ ghét bỏ trong khi nhóm Alpha lại đổ mồ hôi cẩu thả chạy ra ngoài, kích thích tố mãnh liệt hòa cùng với tin tức tố nồng đậm cứ thế quấn lấy nhau hệt như cơn lốc xoáy màu đỏ trong vùng tâm bão vậy.

Chưa đi được bao xa mà Hạ Tê Kình đã sắp không trụ nổi, cậu yếu ớt nắm lấy vạt áo trước của Thời Tự, lẩm bẩm nói, Hôi quá đi…

Trên người Thời Tự không có loại tin tức tố làm người ta khó chịu, chỉ đơn giản là mùi oải hương của bột giặt, rất sảng khoái và dễ chịu, thân thể của hắn cũng thiên về kiểu mát lạnh chứ không thuộc dạng toát mồ hôi nóng hừng hực kia, tựa như một cái gối ôm hình người làm bằng băng khiến cho Hạ Tê Kình theo bản năng càng thêm rúc chặt vào trong lồng ngực hắn, trông chẳng khác nào một chú chuột chũi đang cố gắng đào hang ổ cho chính mình.

Thời Tự không còn cách nào khác đành phải vòng qua cánh tay của Hạ Tê Kình, đỡ lấy eo của cậu chàng, nửa ôm lấy rồi rũ xuống mi mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của người trong ngực với vẻ mặt bất lực, hắn biết không thể kéo dài thêm được nữa.

Tuy rằng không thể ngửi thấy hương vị của tin tức tố nhưng hắn có thể cảm nhận được người trong lòng mình mỗi lúc một nóng, giống như muốn bốc cháy tới nơi.

Suy tính một lúc lâu, Thời Tự quyết đoán rẽ phải, ôm Hạ Tê Kình bước vào một dãy hành lang mờ tối.

Thông thường, các Omega sẽ tiêm chất ức chế trong phòng vệ sinh hoặc một căn phòng tương đối kín. Một là để ngăn chặn sự rò rỉ của tin tức tố, tránh gây ra bạo loạn; hai là chuyện tiêm chất ức chế dù sao cũng là một vấn đề rất riêng tư, chỉ những người bạn thân thiết mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Song, tình huống lúc này lại vô cùng khẩn cấp.

Thời Tự cắn răng ôm Hạ Tê Kình tiến sâu vào dãy hành lang yên tĩnh và hẻo lánh, hành lang này nối liền nhà thi đấu với đài quan sát thiên văn, người qua lại rất ít bởi vì nó tương đối dài và không có cửa sổ, ánh sáng mờ mịt, chỉ có thể nương nhờ chút tia nắng hiếm hoi mới thấy được đường đi.

Thời Tự ôm Hạ Tê Kình tới một góc sau đó nhỏ giọng nói,

"Thật có lỗi phải để cậu tiêm thuốc ức chế ở một nơi thế này."

Hai mắt Hạ Tê Kình nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, đôi tay siết chặt lấy góc áo của hắn không chịu buông, chẳng biết cậu chàng có nghe thấy những gì hắn nói hay không nữa, hắn do dự một chút sau đó vươn tay sờ vào túi quần trước của cậu.

Hạ Tê Kình mặc một chiếc quần thể thao màu be nhạt rộng rãi, nhưng bởi vì tư thế ngồi nên chiếc quần lại bó sát vào đùi, Thời Tự cố nhét vài ngón tay vào thế nhưng thất bại, vải dệt và làn da cứ dính chặt lấy nhau, ngón tay không cách nào chui vào được.

"Cậu thả lỏng một chút."

Thời Tự cố gắng khuyên nhủ Hạ Tê Kình rồi dùng cánh tay còn lại của mình nâng thắt lưng của cậu chàng lên, y phục nhăn nhúm trải ra, cuối cùng quần cũng thoáng nới lỏng.

Ngón tay của hắn từ trên đùi cậu chàng trượt xuống, thuận thế chạm vào chất ức chế, là một ống thuốc thử (*), chất lỏng màu vàng nhạt, to bằng ngón tay cái, bên trên còn có một cái nút cao su màu đỏ, bởi vì tiếp xúc với cơ thể quá lâu cho nên ống thuốc vốn dĩ lạnh lẽo nay lại trở nên ấm áp, là độ ấm thuộc về Hạ Tê Kình.

Thời điểm rút tay ra, ngón tay hắn cách một lớp vải mỏng lơ đãng xẹt qua làn da của người nọ, nóng rực, bóng loáng, nhẵn nhụi, bỗng dưng hắn cảm thấy cơ hơi khô nóng.

Thuốc ức chế đã tới tay nhưng bước tiếp theo…

Thời Tự,

"Loại thuốc này, phải tiêm như thế nào?"

Hạ Tê Kình khẽ trừng mắt, tức giận nói,

"Anh hai à, anh ngay cả tiêm thuốc ức chế như nào cũng không biết mà lại dám cả gan dẫn tôi tới đây, còn không bằng một đao trực tiếp giết tôi đi cho xong."

Hạ Tê Kình suy yếu nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt đỏ bừng, trông giống như là đang làm nũng hơn là uy hiếp. Bởi vì ngay từ lúc còn nhỏ mùi vị tin tức tố của hắn rất nhạt cho nên hắn đã từng nghĩ mình là Beta.

Mãi đến sau này khi đã chính thức phân hóa thành Alpha mà mùi vị tin tức tố vẫn cứ nhạt nhẽo như cũ, kiến thức sinh lý căn bản không cần phải dùng tới cho nên trong giờ học sinh lý hắn toàn lăn ra ngủ.

Mắt thấy Thời Tự bày ra dáng vẻ túng quẫn, Hạ Tê Kình chỉ có thể nhắm lại đôi con ngươi sau đó bất thình lình duỗi tay ra, thô bạo kéo hắn xuống.

Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, Thời Tự thoáng hoảng hốt dùng tay phải chống xuống đất sau đó không chớp mắt lấy một cái nhìn về phía Hạ Tê Kình, mà người nọ thì đang nắm lấy bàn tay trái của hắn chậm rãi nâng lên đặt trên bả vai của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!