Chương 47: (Vô Đề)

Giáo viên trên bục vẫn đang kiên nhẫn giảng bài cho học sinh khác, Lâm Mộc Nhuận buông bút xuống, hai tay gõ chữ gửi qua:

"Không phải cậu ấy thường đến quán cà phê đối diện tiệm Tinh Nguyệt sao?"

"Cũng không thường xuyên đâu."

Cao Viễn nhắn lại:

"Có mỗi cái kỳ nghỉ hè khi vừa hết lớp 10, nó đến quán cà phê đấy khá nhiều xong có thẻ thành viên luôn."

"Cậu muốn tặng cà phê cho Tư Bân à?"

Cao Viễn lại gửi một tin nhắn nữa.

Vốn định như thế. Lâm Mộc Nhuận trả lời:

"Cậu ấy không thích thì tôi không tặng nữa."

"Tặng cũng được mà, thỉnh thoảng nó vẫn uống." Cao Viễn nói.

Lúc này, giáo viên trực ban đã giảng bài xong, học sinh kia cảm ơn rồi cầm sách vở và giấy nháp bước về chỗ ngồi.

Lâm Mộc Nhuận cúi đầu, nhanh chóng nhắn qua: Ừ, cảm ơn anh. Gửi tin xong thì cậu nhét điện thoại vào ngăn bàn.

Sau khi cất điện thoại, Lâm Mộc Nhuận nhân thời gian tự học này viết bù đầy đủ vở ghi hai ngày nay, khi sắp tan học, Dư Thiến Di ngồi sau vỗ vai cậu, nhỏ giọng nhắc:

"Đừng quên đàn anh còn ngồi chờ cậu ở quán trà sữa nhé."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, trả vở cho Chu Hiên.

Đúng như Tư Bân dự đoán, đến lúc tan học trời vẫn chưa ngớt mưa, Lâm Mộc Nhuận nhìn sắc trời, mở ô bước ra khỏi cổng trường.

Mưa dần nhỏ hơn, nhưng sau một trận mưa đông thì nhiệt độ không khí bỗng giảm mạnh, tuy đã mặc quần áo dài và đeo thêm khăn quàng cổ nhưng sắc mặt Lâm Mộc Nhuận vẫn trắng bệch vì lạnh.

Do thời tiết xấu nên khách khứa trong quán trà sữa không đông như mọi ngày, Lâm Mộc Nhuận vừa mở cửa đã thấy được ngay Bối Phàm đang ngồi trong một góc sáng sủa.

Bối Phàm chọn vị trí đối diện cửa quán, thấy cậu tới liền tươi cười chào hỏi: Cậu đến rồi à?

Lâm Mộc Nhuận gập ô, bước vào trong.

Đã khỏe hơn chưa? Bối Phàm quan tâm nói.

Lâm Mộc Nhuận trả lời: Đỡ nhiều rồi ạ.

Cậu không thấy Ngô Sở Sở đâu nên mở miệng hỏi:

"Chị không tới sao anh?"

"Cô ấy vốn muốn đi cùng." Bối Phàm kéo ghế, ra hiệu bảo cậu ngồi xuống.

"Nhưng trời lạnh quá, cô ấy lo con một thân một mình nên đành ở nhà trông thằng bé." Bối Phàm nói xong thì đưa menu cho Lâm Mộc Nhuận rồi hỏi:

"Muốn uống gì thì gọi đi, anh thay đàn chị của em mời nhé."

Lâm Mộc Nhuận lắc đầu nói:

"Cảm ơn anh, nhưng em còn đang dùng thuốc nên không uống trà sữa được."

Bối Phàm gật đầu, cũng không khách sáo nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!