Chương 46: (Vô Đề)

Cậu chưa ăn gì sao? Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Tư Bân trả lời:

"Ăn rồi, trên máy bay có cơm hộp."

Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại ra xem giờ, nói:

"Bây giờ ở căng tin chắc không còn gì ăn đâu, cũng không ra ngoài trường được..."

"Trong thư viện có máy bán hàng tự động đấy."

Tư Bân tiếp lời:

"Có thể vào đó mua chút đồ ăn nhẹ."

"Đúng lúc tôi cũng định đến thư viện." Lâm Mộc Nhuận hỏi: Đi cùng nhé?

Được. Tư Bân cười đáp lại.

Hai người trò chuyện câu được câu không, sóng vai đến thư viện.

Thỉnh thoảng có cơn gió thổi tới, Lâm Mộc Nhuận hứng lạnh sẽ rùng mình ho khan vài cái.

Tư Bân chú ý tới thói quen nheo mắt lại mỗi khi đón gió của Lâm Mộc Nhuận, rất giống một chú mèo nhỏ mới bước chân ra khỏi ổ nhưng lại sợ lạnh.

Hắn mở cặp lấy một cái khẩu trang mới ra, đưa cho Lâm Mộc Nhuận rồi nói:

"Đeo đi này, cũng chắn gió được chút."

Lâm Mộc Nhuận cảm ơn, nhận lấy khẩu trang dùng một lần.

Dọc đường, đã mấy lần cậu định mở lời hỏi về tình hình của ba Tư Bân, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Những chuyện đó cậu đều biết từ miệng Cao Viễn, Tư Bân chưa từng nhắc qua, nếu giờ tùy tiện hỏi thì sẽ hơi mạo phạm quá.

Trùng hợp thay, Tư Bân cũng không đề cập đến bệnh tình của Lâm Mộc Nhuận, sau khi thấy cậu ho hơi nhiều thì chỉ nói một câu

"Sau này cậu phải chú ý tới sức khỏe của mình đấy".

Cứ như quên mất chuyện mấy ngày trước bản thân còn tức giận vì Lâm Mộc Nhuận hôn mê nhập viện.

Hai người dường như đều đang canh giữ một ranh giới vô hình.

Nếu cách nó quá xa thì sẽ thành người lạ, chủ động bước qua thì lại hơi liều lĩnh, vì thể những gì bọn họ nói chỉ xoay quanh vấn đề học tập và mèo, cả một đường đi, không ai dám nhắc đến vấn đề trong lòng mà mình thật sự quan tâm.

Thời tiết hôm nay rất lạnh, trước cửa thư viện treo một tấm rèm nhựa nặng để chắn gió mưa, hai người đẩy rèm, cất bước lên khu tự học trên tầng hai.

Khu tự học công cộng được bố trí ngoài hành lang, có vài chiếc ghế sô pha và một cái bàn nhỏ, bình thường chỗ này hay được CLB Văn học hoặc CLB Tiếng Anh dùng làm góc học tập.

Bây giờ vẫn đang trong giờ học nên ban quản lý thư viện rất yên ắng, hầu như không nhìn thấy bóng dáng một học sinh nào.

Tư Bân đến chỗ máy bán hàng tự động, quét mã mua mấy gói đồ ăn vặt.

Lâm Mộc Nhuận phủi những chiếc lá trên bàn ra ngoài cửa sổ, thuận tay nhận lấy chai nước lê chưng đường phèn(*) Tư Bân đưa qua.

(*) Đây là một món giúp trị ho rất tốt.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Mộc Nhuận mới để ý gần đó có một cái thùng rác nhỏ bị đổ dưới chân ghế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!