Chương 42: (Vô Đề)

Xin lỗi cậu. Tư Bân ngẩn ra:

"Tôi không biết cô ấy..."

Không sao mà. Gió lạnh thổi tới khiến Lâm Mộc Nhuận theo bản năng nheo mắt lại:

"Hôm nay là ngày giỗ của cô, cũng là sinh nhật của con gái cô nên tôi mới phải đi một chuyến."

Tư Bân quay sang ngắm nhìn sườn mặt của Lâm Mộc Nhuận, nghe cậu nói tiếp:

"Khi bố tôi qua đời, ông nội không chịu nổi cú sốc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên đã ốm nặng một thời gian, lúc đó tôi đang học lớp 4, vẫn chưa biết nấu cơm. Trong nhà không có người lớn, trường cũng không có căng tin nên tôi rơi vào cảnh tuần nào cũng chỉ ăn mì gói với bánh mì."

"Ngày nào tôi cũng chạy tới chạy lui giữa trường học và bệnh viện, rồi sau đó cũng bị ốm luôn." Giọng điệu của Lâm Mộc Nhuận rất nhẹ, như thể cậu chỉ đang kể lại một ký ức rất đỗi bình thường.

Cậu chẳng nhắc tới khoảng thời gian bị ốm mình như thế nào, nhưng Tư Bân không khó để tưởng tượng ra cảnh đó, một đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi phải chịu đả kích khi bố đột ngột qua đời và ông nội lâm bệnh nặng, chắc chắn trong lòng đã luôn hoảng loạn và cảm thấy bất an.

Lâm Mộc Nhuận còn đang học cấp 1 mỗi ngày đều đeo cặp sách đi lại giữa trường và bệnh viện, sau đó một mình trở về căn nhà trống dưới ánh trăng, cô đơn làm bài tập cùng ngọn đèn.

"Cô La là chủ nhiệm lớp tôi, sau khi biết gia cảnh của tôi thì chủ động dắt tôi về nhà cô ấy, rồi săn sóc coi tôi như con mình vậy."

Lâm Mộc Nhuận nhìn mây đen trên bầu trời âm u, một lúc lâu sau mới nói tiếp:

"Cô là một người rất tốt bụng, dịu dàng và nhẫn nại, mỗi khi Ngô Đồng không chịu ăn cơm, cô ấy sẽ dỗ dành kể đủ loại truyện cổ tích cho em ấy rồi bón từng thìa --- Ngô Đồng là con gái của cô, hôm nay là sinh nhật con bé."

"Cô La múa ba lê cũng rất giỏi, nhưng lại hiếm khi luyện tập trước mặt bọn tôi, có lần tôi dắt Ngô Đồng đến lớp khiêu vũ tìm cô thì đúng lúc thấy cô đang múa, tôi vẫn nhớ khi đó cô đi một đôi giày ba lê màu trắng, nhẹ nhàng kiễng mũi chân trông vô cùng xinh đẹp.

Tôi đã nhoài lên cửa sổ ngắm cô múa hết một bài.

"Giọng Lâm Mộc Nhuận rất trầm, do mới ốm nên vẫn hơi khàn."Lúc đó tôi đã nghĩ nếu mẹ tôi còn sống, chắc là cũng giống như cô vậy...! Có lẽ tôi sẽ có thêm một đứa em gái nhỏ như Ngô Đồng."

Tư Bân chưa từng thấy sự cô đơn hiện rõ trên gương mặt Lâm Mộc Nhuận như vậy, hắn vốn không rõ lý do Lâm Mộc Nhuận muốn đến thành phố N, giờ hiểu rồi thì lại không biết tiếp lời thế nào.

Hai người đứng ở hành lang hứng gió lạnh một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Mộc Nhuận mới thu ánh mắt, nhẹ giọng nói: Tôi về lớp đây.

Nếu cậu không ngại.

Tư Bân nói theo bóng lưng cậu:

"Lần tới mẹ tôi về nước, ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."

Lâm Mộc Nhuận khó hiểu quay đầu.

Mẹ tôi... Tư Bân dường như cũng biết mình vừa thốt ra một câu không đầu không đuôi, đành giải thích:

"Bà ấy luôn muốn được làm quen với cậu."

Mẹ cậu biết tôi à?

Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Biết. Tư Bân nói:

"Tôi từng kể về cậu cho mẹ, bà ấy thích cậu lắm."

Lâm Mộc Nhuận giật mình ngẩn ra một lúc, đôi mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra.

"Mẹ tôi cứ hy vọng tôi có thể học đàn violin mãi, nhưng hình như tôi không có thiên phú âm nhạc hay sao đó." Tư Bân tiếp tục giải thích:

"Vậy nên cậu có bằng lòng đến không? Cái tôi nói chỉ là một bữa cơm nhỏ thôi... Không phải liên hoan gia đình đâu, chỉ có ba người thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!