Giờ tan học cùng ngày hôm đó, Lâm Mộc Nhuận trở về lớp.
Dư Thiến Di thấy cậu tới thì ngẩng đầu hỏi:
"Ôi? Sao cậu đã quay lại ngay thế? Không định nghỉ ngơi vài ngày hả?"
Bớt sốt rồi.
Lâm Mộc Nhuận đáp:
"Nhân tiện có thể dùng tiết tự học để bù bài trên lớp."
Dư Thiến Di gật đầu: Cậu chăm thật đó.
Lâm Mộc Nhuận cười cười, mượn vở của Chu Hiên.
Ai cũng nói bị ốm là sẽ như có sợi tơ quấn quanh, dù có hạ sốt thì tinh thần của Lâm Mộc Nhuận vẫn không được tốt như trước.
Cậu chép bài trên lớp và làm bài tập xong thì thấy vô cùng mệt mỏi, đành dứt khoát cất sách vở đứng lên xin giáo viên trực ban cho nghỉ.
Các giáo viên của lớp 11-2 đều biết Lâm Mộc Nhuận bị ốm nên cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở cậu chú ý giữ ấm rồi cho nghỉ.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, trên trời không một gợn mây, dưới sự ô nhiễm ánh sáng của thành phố vậy mà vẫn có thể nhìn được vài ngôi sao lờ mờ.
Lâm Mộc Nhuận quấn chặt khăn trên cổ, chậm rãi đi về ký túc xá đối diện tòa dạy học.
Lúc này đang là giờ tự học buổi tối nên ký túc xá chẳng có ai, hành lang im lặng tới nỗi chỉ nghe được tiếng bước chân trên nền gạch.
Lâm Mộc Nhuận lấy chìa khóa mở cửa, đi vào phòng.
Trong phòng ngủ không một bóng người, Trình Tùng khi ra ngoài đã quên đóng cửa sổ, cơn gió lạnh buốt thổi vào làm rèm cửa sáng màu tung bay.
Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt vào qua ô cửa sổ để mở, trông mờ ảo và ấm áp.
Lâm Mộc Nhuận không bật đèn, cậu bước đến nơi có ánh sáng trong bóng tối, nâng tay buộc rèm lại.
Tiếng chuông tan học vang lên, mấy dãy hành lang cách đây không xa lập tức truyền đến một trận ồn ào, Lâm Mộc Nhuận đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn đám học sinh tràn ra từ các phòng học.
Sương trắng quanh miệng mũi cậu bị gió thổi bay, cậu rùng mình một cái, đóng cửa sổ lại.
Khi Trình Tùng về phòng đã ngay lập tức ngửi thấy mùi thuốc.
Cậu bị ốm à? Cậu ta hỏi.
Ừ. Lâm Mộc Nhuận đang đứng trong nhà vệ sinh rửa cốc uống thuốc, nghe thấy giọng bạn liền nói:
"Ngại quá, tôi mới uống thuốc xong chưa kịp mở cửa sổ ra cho thoáng."
"Cậu ốm thì còn mở cửa sổ cái gì?"
Trình Tùng ném cặp sách lên bàn mình, hỏi:
"Thế nào rồi? Giờ đỡ hơn chưa?"
Đỡ nhiều rồi. Lâm Mộc Nhuận đi ra từ nhà vệ sinh, đáp.
"Thế thì may, dạo này lớp tôi cũng có nhiều đứa bị ốm lắm." Trình Tùng lục lọi đống sách vở của mình, nói:
"Cậu cũng liều mạng quá, nhân lúc cuối tuần mà về nhà ngủ vài giấc đi, chắc chắn sẽ qua thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!