Chương 37: (Vô Đề)

Bài viết giải thích và ảnh phiếu điểm vừa được tung ra, Hứa Hải Dương điều hành confession cũng đã bị chủ nhiệm lớp mặt đen sầm gọi vào văn phòng.

"Hàng ngày không cố gắng học tập thì thôi, em còn dám tung tin đồn bịa đặt hả?" Chủ nhiệm lớp 11-10 ban tự nhiên đã nghe thầy Thang kể đầu đuôi sự việc.

Cô không ngờ học sinh ngoan ngoãn của mình lại có thể dính dáng tới sự việc lớn như vậy, sợ bị truy cứu trách nhiệm nên sau khi rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm khối, cô ngay lập tức đi tìm Hứa Hải Dương.

"Em có tung tin nhảm đâu..." Hứa Hải Dương cúi đầu lẩm bẩm chống đối.

"Em có tung tin nhảm đấy!" Cô chủ nhiệm lấy điện thoại ra gọi cho phụ huynh của gã.

Hai mươi phút sau, Hứa Hải Dương bị bố mẹ mắng té tát cuối cùng cũng thò được chân ra khỏi văn phòng, gã ủ rũ chuẩn bị về viết kiểm điểm thì gặp phải Tư Bân đứng trước cửa phòng.

Anh Bân ạ... Đôi mắt mệt mỏi của gã lặng lẽ lên án:

"Anh lừa em, suýt chút nữa là em bị ghi tội vào học bạ đấy."

Tư Bân nhìn gã một cái, thản nhiên nói:

"Nếu không chủ động đầu thú thì cậu đã bị ghi thật rồi."

Hứa Hải Dương bơ phờ gục xuống lan can hỏi:

"Em chỉ đăng bài thôi chứ có làm gì đâu, ngoài viết kiểm điểm chắc không bị phạt nữa đâu nhỉ?"

"Ai gửi bài cho cậu để đăng?"

Tư Bân hỏi.

Hứa Hải Dương cúi đầu không nói gì.

"Cậu nên tự báo cáo với thầy Thang chuyện ai là người viết confession ẩn danh đó đi." Tư Bân đề nghị:

"Dù sao cậu cũng chỉ mở confession trường thôi, đừng hốt rác hộ đứa tung tin."

Hứa Hải Dương vùi đầu vào tay rồi thở dài một cái:

"Em cũng có biết nó là ai đâu."

Gì? Tư Bân nghi ngờ:

"Chẳng phải tên đó gửi bài đăng qua QQ cho cậu à?"

Thì đúng vậy. Hứa Hải Dương ngẩng đầu buồn bã nói:

"Nhưng mà người ta dùng tài khoản mới tinh, ban đầu em cũng không quan tâm đ ến cái chuyện vớ vẩn đấy đâu, dù sao nó cũng liên quan đến bảng xếp hạng học sinh giỏi thành phố và thanh danh của học sinh khác, nhỡ sai thì em sẽ bị liên lụy mà, như bây giờ ấy..."

Rồi sao nữa?

Tư Bân hỏi: Sao cậu lại đổi ý?

"Tên đó bảo mình là học sinh lớp 11-2 ban xã hội." Hứa Hải Dương mở điện thoại, vào đoạn chat cũ cho Tư Bân xem:

"Với cả chắc nịch là chứng cứ mình giữ vô cùng chính xác."

Tư Bân cầm điện thoại hỏi:

"Nếu chứng cứ đúng thì sao không báo với giáo viên?"

Hứa Hải Dương ấp a ấp úng không chịu nói nguyên nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!