Chương 36: (Vô Đề)

Lâm Mộc Nhuận chưa kịp ăn gì thì đã bị gọi đến văn phòng, khi được thả cả người đều đói rã rời, chân cũng bắt đầu lảo đảo.

Tư Bân quay đầu vừa định nói gì đó đã bị gương mặt tái nhợt của cậu dọa sợ.

"Cậu sao thế? Khó chịu ở đâu à?" Hắn tiến tới đỡ lấy bả vai Lâm Mộc Nhuận.

Không sao... Lâm Mộc Nhuận dựa vào lan can, nhắm mắt lại thấp giọng nói:

"Tụt huyết áp chút thôi."

Những ngày nay nhiệt độ giảm liên tục, tháng 11 trời bắt đầu buốt mà cậu chỉ mặc độc một cái áo len, lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Cơn chóng mặt mà hạ đường huyết mang đến khiến Lâm Mộc Nhuận nhíu mày, cậu cúi đầu, các ngón tay khẽ run rẩy, cả người trông đáng thương vô cùng.

"Cậu đứng yên đây chờ tôi một chút."

Tư Bân nói xong xoay người chạy lên tầng năm.

Lâm Mộc Nhuận mệt mỏi gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn dần biến mất nơi cầu thang.

Một lát sau Tư Bân đã trở lại với mấy viên kẹo trong tay, thấy Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn mình thì bóc một viên ra đưa đến bên môi cậu.

"Ăn kẹo trước làm giảm tốc độ huyết áp tụt đi đã."

Tư Bân nói.

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, nâng tay nhận lấy kẹo nhét vào miệng.

Vị sữa ngọt lịm tan trong miệng, đây là vị Lâm Mộc Nhuận rất thích, cậu nheo mắt chậm rãi nhai kẹo, chờ huyết áp ổn định trở lại.

Lau mồ hôi đi.

Thấy cậu đã trở lại bình thường, Tư Bân lấy khăn giấy ra:

"Trời lạnh thế này, gió thổi một lúc là có thể bị cảm đấy."

Cảm ơn. Lâm Mộc Nhuận nhận khăn lau mồ hôi trên trán.

Tư Bân đưa cậu thêm một viên kẹo nữa rồi mới mở miệng: Cậu chưa ăn cơm à?

Ừ. Lâm Mộc Nhuận đáp:

"Tôi định ra ngoài trường ăn cùng Chu Hiên nhưng mới nửa đường đã bị chủ nhiệm Thang gọi đến rồi."

Tư Bân nhìn lướt qua đồng hồ, nói:

"Bây giờ vẫn kịp ăn một bữa, đi nào, tôi dẫn cậu đi ăn cơm."

Ừm. Lâm Mộc Nhuận đáp.

"Căng tin đóng cửa rồi nên bọn mình phải ra ngoài thôi, cậu muốn vào quán nào?" Nghĩ đến thời gian nghỉ trưa cũng không còn nhiều lắm, Tư Bân nói thêm:

"Quán lẩu nướng kia chắc không đi kịp đâu."

"Vậy tới quán bánh gạo đậu hũ lần trước cậu bảo đi." Lâm Mộc Nhuận nói.

Buổi sáng hôm đó, Lý Mộng Lai đến sớm đã đánh gãy kế hoạch mời Lâm Mộc Nhuận đi ăn sáng của Tư Bân, sau đó mọi người ai cũng tiến vào tuần học tập bận rộn cho kỳ thi, ngày ba bữa đều xuống căng tin đối phó tạm, vì thế kế hoạch ăn bánh gạo của hai người cứ như vậy mà gác lại.

Nghe Lâm Mộc Nhuận chủ động nhắc tới, khóe mắt Tư Bân nổi lên ý cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!