Chương 33: (Vô Đề)

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi, Lâm Mộc Nhuận dậy sớm hơn mọi khi nửa giờ.

Cậu lấy điện thoại xem dự báo thời tiết, thấy hôm nay có mưa nhỏ, nhiệt độ khả năng cao sẽ thấp hơn hôm qua.

Trình Tùng hôm qua đã hùng hổ tuyên bố sẽ học cả đêm giờ đang nằm bò trên bàn ngủ, nước miếng chảy đầy giấy thi.

Lâm Mộc Nhuận nhẹ nhàng xuống giường, mở tủ lấy áo len ra mặc.

Mười lăm phút sau cuối cùng Trình Tùng cũng tỉnh, trên mặt cậu ta hằn rõ vết đỏ do tì lên sách vở quá lâu, ngẩn ra một lúc rồi mới lấy giấy cuống quít lau nước dãi dính trên giấy thi.

"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu thật rồi!"

Cậu ta vừa lau vừa lẩm bẩm một mình:

"Mình linh cảm được mà! Cái tờ giấy này sẽ chứa điểm thi đấy, tuyệt đối không thể bị hỏng được á á!"

Lâm Mộc Nhuận đi giày, nói:

"Tôi đi đây, cậu rửa mặt nhanh đi."

"Ok! Tôi hong khô tờ giấy này rồi đi ngay!" Trình Tùng đáp.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, sương sớm tràn ngập trong không khí, học sinh trên đường không nhiều nhưng ai cũng vùi đầu vào học, chạy đua với thời gian, muốn thuộc thêm vài điều trước khi thi.

Lâm Mộc Nhuận mang theo hơi sương bước vào căng tin, sau khi gọi một suất bánh bột lọc xào bắp cải muối và sữa đậu nành, cậu tìm một bàn trống gần cửa sổ ngồi xuống.

Trong căng tin rất ấm áp sáng sủa, một nơi thích hợp để các học sinh chưa muốn về lớp ngồi học, Lâm Mộc Nhuận ăn mấy miếng bánh rồi cũng lấy vở ra xem.

Dần dần người trong căng tin đông lên, vài học sinh đến muộn còn không tìm nổi bàn trống để ngồi.

"Chào anh, cho em hỏi chỗ này có ai ngồi chưa ạ?" Có nữ sinh cầm khay đến bàn của cậu hỏi.

Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu, thấy người đến là một nữ sinh lạ mặt, cậu lắc đầu rồi dịch khay đồ ăn của mình sang một góc.

Nữ sinh nói cảm ơn rồi ngồi xuống, nhưng cô bé không vội ăn ngay mà chỉ lặng lẽ đánh giá Lâm Mộc Nhuận.

Có người nhìn chằm chằm như vậy thì không thể nào tập trung đọc sách được, Lâm Mộc Nhuận buông vở hỏi:

"Xin hỏi có chuyện gì không?"

Dạ? Nữ sinh nhìn lén bị phát hiện thì đỏ mặt, vội xua tay:

"Không có không có! Em chỉ cảm thấy nhìn anh rất quen thôi ạ."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, không nói nữa.

Nữ sinh hơi xấu hổ cầm đũa chọc thức ăn trong khay, nhỏ giọng hỏi:

"Đàn anh này, anh là người kéo violin trong tiết mục hợp tấu ở hội diễn văn nghệ ạ?"

Ừ.Lâm Mộc Nhuận hỏi: Làm sao vậy?

"Em từng thấy ảnh của anh trên tường tỏ tình, suốt hội diễn văn nghệ cũng chỉ tập trung xem anh biểu diễn thôi đó." Cô nàng đỏ mặt:

"Em ở lớp 10-13, lớp em có rất nhiều bạn nữ biết anh."

Không đợi Lâm Mộc Nhuận phản ứng lại, cô tiếp tục:

"Anh kéo violin hay lắm đấy ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!