Chương 28: (Vô Đề)

Tư Bân vừa về nhà đã nhận được điện thoại Cao Viễn gọi lại.

"Ê? Đại thiếu gia cũng chủ động tìm anh hả?" Bên kia đầu dây rất ồn ào, Cao Viễn hét to hỏi:

"Thấy bảo mai mấy chú không có tiết, ra ngoài chơi không?"

Tư Bân cau mày để điện thoại ra xa:

"Nói bé thôi, đây đâu có điếc."

Hả? Gì cơ? Phía Cao Viễn truyền đến một trận đinh tai nhức óc:

"Mày chờ xíu nha, anh ra nhà vệ sinh rồi nói tiếp, bọn trẻ con này ầm ĩ quá đi mất!"

"Anh Viễn, nói chuyện với ai đấy?"

Có tiếng người khác từ trong điện thoại vọng tới.

"Tư Bân, bọn mày biết đâu mà hỏi." Cao Viễn đáp.

"Uây! Là anh Bân đó hả?" Lập tức có người tiếp lời:

"Anh Bân cũng đến đây hả anh?"

"Chịu, gọi ngẫu nhiên thôi má!" Sau một tiếng đóng cửa, tiếng ồn bên kia đã giảm bớt.

A lô? Cao Viễn dí sát tai vào điện thoại.

Anh đang ở đâu đấy? Tư Bân thở dài, day day trán:

"Làm gì mà ồn ghê thế?"

"Ờ, một đống con cháu anh em họ hàng đến chơi, công ty của đại ca anh thì bận đầy ra nên anh phải đi tiếp đãi bọn này, giờ đang ở quán bar nào trên phố ấy." Cao Viễn nói xong thì hỏi: Có việc gì hot?

"Loại bút máy anh nhắc tới lần trước còn không?" Tư Bân hỏi.

Bút máy nào cơ? Cao Viễn mơ hồ.

"Dòng kim loại quý Meisterstuck của Montblanc(*)." Tư Bân hỏi:

"Tôi vẫn nhớ trước anh có mua vài cái, còn cái nào mới tinh không?"

"À! Còn chứ, hai cái thôi, mấy cái khác tặng người ta hết rồi, sao thế?" Cao Viễn hỏi hắn: Mày muốn một cái à?

Mua một cái. Tư Bân sửa lại.

"Này! Bọn mình là gì của nhau hả, làm gì có chuyện anh em tốt đòi tiền nhau." Cao Viễn vung tay, hào phóng nói:

"Nếu thích thì anh đây tặng cả hai cho chú mày luôn."

Một cái đủ rồi. Tư Bân kiên quyết:

"Nhưng phải trả tiền."

Hở? Cao Viễn khó hiểu: Vì sao chứ?

Làm quà tặng. Tư Bân đáp.

Quà tặng à? Cao Viễn cẩn thận suy nghĩ về lời hắn nói, tò mò hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!