Chương 27: (Vô Đề)

Thời gian dần trôi sau những ngày đi học luyện đàn, giữa trưa thứ năm hôm đó, Lâm Mộc Nhuận nhận được khoản lương cuối cùng từ ông chủ Viên.

Hội diễn văn nghệ được tổ chức vào ngày mai nên hôm nay không có giờ tự học buổi tối, sau khi tan học, mọi người không tranh nhau đến căng tin trường nữa, tốp năm tốp ba đi về nhà hoặc tụ tập ở các quán ăn bên ngoài.

Đối với các học sinh không phải biểu diễn thì tính cả thứ sáu này sẽ có ba ngày nghỉ, mặc dù hai trong đó bắt buộc phải đến trường nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của bọn họ.

Vừa không phải đi học lại còn được xem văn nghệ, chuyện hay như vậy ai mà không muốn chứ?

Chu Hiên và Dư Thiến Di phải về nhà nên đã thu dọn sách vở từ sớm, chuông mới reo là vội vàng chạy ngay, thế nên hôm nay chỉ có mình Lâm Mộc Nhuận đến căng tin ăn cơm.

Căng tin trước giờ luôn đông đúc chật ních bỗng yên tĩnh đến lạ, bên cửa sổ lấy cơm không có ai xếp hàng, thậm chí số học sinh có mặt còn không ngồi kín sảnh một.

Các dì phòng bếp thấy Lâm Mộc Nhuận mặt mũi ưa nhìn nên vừa khen vừa cho cậu thêm vài con tôm.

"Nhà ăn không ngờ hôm nay ít học sinh đến thế, con ăn nhiều chút không sao đâu." Dì đầu bếp cười.

Cảm ơn dì ạ. Lâm Mộc Nhuận cầm khay đi tìm chỗ ngồi, đột nhiên nhìn thấy Tư Bân bên một ô cửa sổ lấy cơm gần đó.

"Ấy! Lâu không gặp mà con lại cao thêm rồi Tư Bân!" Dì quản lý múc cho hắn một muôi thịt đầy vào khay, nhìn nhìn rồi lại lấy thêm một chút như cảm thấy chưa đủ:

"Ăn nhiều vào nhé! Các con đang ở độ tuổi phát triển mà!"

Dạ. Tư Bân cười: Con cảm ơn dì.

Vừa quay đầu thì chạm mắt với Lâm Mộc Nhuận.

"Cậu không về nhà sao?" Tư Bân nâng khay đến hỏi.

"Không, tối mai tôi biểu diễn rồi, buổi sáng sẽ luyện tập lại ở trường." Lâm Mộc Nhuận đáp.

Cậu thì sao? Lâm Mộc Nhuận hỏi:

"Lớp cậu khi nào biểu diễn?"

"Bọn tôi tận ngày kia cơ." Tư Bân dắt theo Lâm Mộc Nhuận đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Hi! Bân ca! Có học sinh bàn bên lên tiếng chào hỏi.

"Khách hiếm này! Sao hôm nay lại đến căng tin thế?" Một người khác nói.

Tư Bân đáp lại: Hôm nay ít người.

"Bên ca ông ăn gì không? Tôi bao!" Một nữ sinh vừa nói xong thì để ý tới Lâm Mộc Nhuận đi cùng Tư Bân, cô ngạc nhiên:

"Ô! Tôi từng thấy cậu kia rồi này!"

Chị thấy ở đâu cơ?

Tư Bân ngồi xuống.

"Trên tường tỏ tình đấy." Cô nàng nói:

"Có ai dán ảnh cậu ấy lên tường tỏ tình của trường mình, lúc đó tôi tình cờ đi qua nhìn thấy, còn bảo bạn là cái trường này làm gì có chuyện trai đẹp đến thế nhập học."

Đám bạn của cô đều cười phá lên.

"Hóa ra cậu là bạn của Tư Bân hả?" Nữ sinh cười tủm tỉm.

Ăn cơm của chị đi. Tư Bân ra hiệu Lâm Mộc Nhuận ngồi xuống, rồi giới thiệu cho cậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!