Tiết thứ tư buổi chiều là âm nhạc, Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai vừa bước vào phòng tập đã nghe thấy tiếng đọc thơ diễn cảm truyền đến từ cách vách, Lý Mộng Lai ngó qua rồi nói:
"Là học sinh ở lớp 11-1."
"Người chắc chắn đến từ phương nam u sầu kia, kể cho tôi về ánh trăng nơi đó, ánh nắng nơi đó."
Lâm Mộc Nhuận nghe thấy giọng Tư Bân, cậu đứng bên cửa sổ nhìn vào trong.
Căn phòng này phải lớn hơn nhiều so với phòng tập bình thường, là địa bàn của học sinh nghệ thuật, trên bục giảng đặt một chiếc đàn dương cầm, bên dưới là ghế dựa, gió nam ấm áp thổi bay tấm rèm nhạt màu, khiến mùi hoa quế ngập khắp phòng.
Tư Bân mặc đồng phục xanh trắng đứng đưa lưng về phía cửa sổ, cúi đầu nhớ kỹ câu thơ trong kịch bản.
Ánh nắng chiều dịu dàng chiếu lên mái tóc của thiếu niên, hắn rũ mắt suy nghĩ, bóng đen mờ nhạt rung rinh dưới hàng mi.
Dư Văn Bác thấy Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai đi qua liền cười cười vẫy tay chào bọn họ, sau đó chạy chậm đến bên Tư Bân thì thầm gì đó với hắn, Tư Bân quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lâm Môc Nhuận.
Đôi đồng tử sẫm màu của Tư Bân bị ánh nắng chiếu vào, hóa thành một đốm sáng lấp lánh.
Hi, bạn học Lâm. Hắn nở nụ cười chào Lâm Mộc Nhuận.
Đi luyện đàn à?
Lâm Mộc Nhuận gật đầu:
"Ừ, cậu thì sao? Tập thế nào rồi?"
"Cũng tạm, từ phải học thuộc không nhiều lắm." Tư Bân đứng dậy.
Chuông vào tiết vang lên, bắt đầu có vài học sinh cần luyện văn nghệ vội vàng chạy đến tòa dạy nhạc.
"Bọn tôi đi trước nhé, gặp lại sau." Lâm Mộc Nhuận nói.
Được. Tư Bân đáp.
Lâm Mộc Nhuận vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt tò mò nghiên cứu của Lý Mộng Lai.
Sao thế? Cậu hỏi.
Không có gì. Lý Mộng Lai lắc đầu, đi được vài bước, cô vẫn không nhịn được mà nói: Tư Bân cậu ấy!
Ừm? Lâm Mộc Nhuận dừng lại theo.
Nửa câu sau của Lý Mộng Lai còn chưa nói hết, cô đứng tại chỗ mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào trầm mặc.
Đi thôi. Sau một lúc lâu, Lý Mộng Lai xoay người đi tiếp, bộ dạng của cô hơi cứng ngắc, bước chân cũng rất nhanh, chớp mắt đã khuất sau hành lang.
Sau giờ tự học hôm nay, Lâm Mộc Nhuận xách đàn đi đến tiệm Tinh Nguyệt.
Tư Bân đã về rồi, đến quấy rầy thêm ở nhà hắn không được hay cho lắm.
Ông chủ tiệm đúng lúc vẫn chưa về nhà, thấy cậu đến luyện đàn liền đón tiếp rồi còn tán gẫu mấy câu.
"Tiết mục của cháu chuẩn bị thế nào rồi?"
Ông chủ Viên cười hỏi.
Khá tốt ạ. Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Vậy là được rồi, lần trước chú còn bàn chuyện với cậu của cháu, cháu kéo violin tốt như vậy mà không đi đâu biểu diễn đúng là quá đáng tiếc." Ông chủ Viên buông quyển sách trên tay, bảo cậu ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!