Chương 21: (Vô Đề)

Trong quán trà sữa, Ngô Sở Sở vân vê ngón tay, nhẹ giọng kể lại chuyện tình ngày xưa của cô cho Lâm Mộc Nhuận.

"Anh ấy tên là Bối Phàm." Nhắc đến cái tên này, nụ cười của Ngô Sở Sở còn mang theo chút vui tươi của thiếu nữ khi nói về mối tình đầu.

"Lớn hơn chị bốn tuổi, trước kia cũng là học sinh nhất trung đấy."

Lâm Mộc Nhuận nghe cô kể từng điều tốt đẹp nhỏ nhoi trong ký ức mình.

"Chị yêu anh ấy lắm, nhưng cuối cùng bọn chị vẫn ly dị." Ngô Sở Sở rũ mắt.

Đá viên trong trà sữa đã tan hết, nước trên thành cốc chảy xuống thành những vệt dài.

"Thật ra anh ấy là một người bố rất tốt." Ngô Sở Sở nhìn chằm chằm mặt bàn, cầm ống hút khuấy trong vô thức:

"Anh ấy có thể cho con điều kiện vật chất tốt, cũng rất kiên nhẫn giáo dục nó, không như chị! ! lúc nào cũng mắng nó."

"Mẹ em chắc chắn là một người dịu dàng tốt bụng nhỉ?" Ngô Sở Sở ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc Nhuận:

"Không phải ai cũng tình nguyện nghe người lạ than khổ đâu."

Chắc là vậy. Lâm Mộc Nhuận đáp.

Chắc là sao thế? Ngô Sở Sở cười.

"Em chưa từng gặp bà ấy." Lâm Mộc Nhuận nói:

"Nhưng ba em kể bà ấy là một người rất kiên nhẫn."

Ngô Sở Sở sửng sốt, lập tức nhận ra:

"Xin lỗi nhiều lắm, chị không biết! !"

Không sao. Lâm Mộc Nhuận lắc đầu.

"Thật ra, mẹ của chị cũng! !" Hai mắt Ngô Sở Sở thoáng đỏ lên:

"Năm đó, bà nhất quyết phản đối chuyện yêu đương của chị và Bối Phàm, chị lại hay khiến bà tức giận, hại bà nhiều đêm trằn trọc mất ngủ, tinh thần kém dẫn đến việc gặp phải tai nạn xe cộ trên đường."

Ngô Sở Sở vừa kể vừa rơi nước mắt, cô vội vàng rút khăn ra lau, rồi lại lấy hộp phấn chỉnh trang lại gương mặt, nhìn qua chật vật không chịu nổi.

"Mẹ nói đúng, chị và Bối Phàm không hợp nhau." Cô nức nở:

"Nếu khi xưa chị nghe lời mẹ! ! Có phải sẽ! ! Có phải sẽ không mất đi bà ấy không?"

Lâm Mộc Nhuận an ủi:

"Đây không hoàn toàn là lỗi của chị đâu."

Ngô Sở Sở lắc đầu, lặng lẽ khóc.

"Nếu như bà ấy còn sống, thấy chị thế này nhất định sẽ rất buồn." Lâm Mộc Nhuận nói:

"Đàn chị, cuộc sống của chị còn rất dài."

Ngô Sở Sở vùi mặt vào hai bàn tay, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.

Lúc này, chuông vào giờ trong trường đã vang lên.

"Sắp đến giờ học rồi đúng không?" Ngô Sở Sở nhẹ giọng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!