Sau giờ tự học, Lâm Mộc Nhuận thu dọn đồ đạc rồi như mọi khi đi đến tiệm Tinh Nguyệt luyện đàn.
Lớp 11 khai giảng sớm nhưng kỳ nghỉ Quốc Khánh vẫn chưa kết thúc, H thị là một thành phố du lịch, ngõ lớn ngõ nhỏ đều chật kín du khách nước ngoài.
"Bạn học sinh ơi, cho hỏi muốn đến trường trung học số 1 thì đi đường nào nhỉ?" Có người ới Lâm Mộc Nhuận một cái.
Người kia da rất trắng, mặc áo sơ mi chữ T in hình rộng thùng tình, mắt hơi rũ xuống, thêm cả mái tóc dài hơi quăn, trông như còn ngái ngủ.
"Đi hết con phố này rồi rẽ trái vào đường Văn Uyên, qua trường nghề một chút là thấy." Lâm Mộc Nhuận nói.
Cảm ơn nhé. Giọng anh hơi dài ra: Ăn kẹo không? Nói xong thì lấy ra mấy viên kẹo trong ba lô đưa cho Lâm Mộc Nhuận.
Không ăn được. Lâm Mộc Nhuận khoát tay: Tôi đi đây.
Ừm. Hình như thanh niên phản ứng hơi chậm, đến khi thấy người đi xa mới chậm rãi bóc vỏ kẹo, nhét kẹo vào mồm.
Trong phòng học lớp 11-1 có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tư Bân lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, phát hiện người anh họ ở xa tít cách một đại dương gọi cho hắn.
Tuy đã hết giờ nhưng hơn nửa lớp vẫn đang nán lại tự học, Tư Bân nhìn trái nhìn phải, mở điện thoại ra khỏi phòng.
"Ê, anh đứng ngoài cổng trường mày này." Không chờ Tư Bân mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng biếng nhác:
"Bảo vệ ngăn không cho vào."
"Sao anh đã về nước rồi?"
Tư Bân vừa xuống cầu thang vừa hỏi.
"Về xem mày như thế nào, anh đứng ở cổng chờ nhé." Nói xong thì cúp máy luôn.
Tư Bân chậm rãi chạy ra cổng, thấy bác bảo vệ đang mắt to trừng mắt nhỏ với anh họ.
"Cháu tên Thẩm Hành Tri, trước từng là học sinh nhất trung đấy, bác vào làm muộn nên chắc không biết cháu thôi." Thanh niên xoa mớ tóc quăn, cố gắng thuyết phục để bảo vệ không nghi ngờ mình.
"Cháu tới tìm em trai, nó học ở đây! ! Không mà không mà! Cháu không lừa bác, nó xuống rồi đây này."
Thẩm Hành Tri vẫy vẫy Tư Bân.
Anh mày ở đây.
Tư Bân giải thích với bảo vệ vài câu, lúc này mới dẫn Thẩm Hành Tri vào trường dưới ánh nhìn ngờ vực của đám học sinh.
Già rồi. Thẩm Hành Tri vừa nhai kẹo vừa nói với Tư Bân:
"Nhớ hồi đó, anh cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong trường, bây giờ ngay cả cổng cũng chẳng bước qua được." Anh một bên cảm khái, một bên lấy thêm mấy viên kẹo đưa cho Tư Bân: Ăn không?
Không. Tư Bân hỏi anh:
"Sao anh tìm được chỗ trường mới xây thế?"
À. Thẩm Hành Tri cất kẹo, đáp:
"Lúc đi gặp một nhóc đẹp trai học nhất trung, cậu ấy chỉ đường cho anh đấy."
Lúc này, điện thoại của Tư Bân lại rung lên.
Hắn nhìn thoáng qua tên người gọi, sắc mặt bỗng tối đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!