Kỳ nghỉ sau đợt thi tháng của nhất trung là nghỉ lễ Quốc Khánh bên Trung Quốc, mấy chương trước mình edit sai, đã sửa lại rồi nhe
Sau kỳ thi tháng sẽ là những ngày nghỉ đầy sung sướng, nhưng mấy giáo viên ra đề của nhất trung có vẻ không vui lắm khi nhìn thấy bộ dáng nghỉ ngơi thư giãn của đám nhóc kia, đề thi rất khó.
Các học sinh ai cũng héo mòn sau khi thi toán, hôm sau lại còn trải qua sự tàn phá của văn tổng hợp với tiếng Anh, cả lớp 11-2 đều rơi vào tình cảnh bi thảm.
"Cậu thi thế nào vậy Lâm Mộc Nhuận?"
Lý Thiến mong chờ hỏi.
Không tốt lắm. Lâm Mộc Nhuận vừa sắp xếp lại bài tập trong kỳ nghỉ vừa trả lời.
"Nhưng mà nhìn cậu cũng đâu hốt hoảng, chẳng giống thi không tốt gì cả." Lý Thiến nghĩ xong lại nói:
"Phần bổ sung của đề thi toán cậu làm ra không? Mình thì căn bản còn không viết được cái gì!"
"Câu cuối cùng không làm được." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
"Thế mấy câu khác thì sao?" Vừa nghe nói đến Lâm Mộc Nhuận cũng không làm được, tinh thần Lý Thiến nháy mắt tỉnh táo hẳn.
Lâm Mộc Nhuận nhớ lại một lúc rồi nói:
"Mấy câu khác đều là dạng đề thông thường."
Đã được thông não, xem ra sự khác biệt giữa khái niệm không tốt lắm của học bá và không tốt lắm của người bình thường rất là lớn.
Lý Thiến nằm nhoài người trên bàn than thở một lúc, mất động lực làm bài.
Dư Thiến Di ngồi sau tuy tay nắm bút nhưng lại ngó đông ngó tây như khỉ, ba phút xem đồng hồ một lần, tâm đã sớm bay khỏi phòng học.
Vất vả mãi mới chịu được đến khi chuông tan học vang lên, sinh lực của cả hai cô gái nháy mắt tăng vọt, chộp lấy cặp sách rồi chạy biến.
Sau tiếng chuông, cả trong lớp lẫn ngoài hành lang đều hỗn loạn.
"Trên đường về nhớ chú ý an toàn đấy!" Cô Lý chủ nhiệm lớp đứng ở cửa dặn dò học sinh.
"Chỉ có ba ngày nghỉ thôi, nếu mải chơi mà quên làm bài tập thì để xem cô xử lý mấy đứa thế nào!"
"Biết rồi ạ biết rồi ạ!" Đám học sinh vừa cất dọn sách vở vừa cười hi hi ha ha trả lời.
"Mai tôi mời mọi người đi ăn đồ nướng, ông đi không?" Thân Hạo quay đầu hỏi Chu Hiên.
Chu Hiên Hả? một tiếng, tạm ngắt điện thoại rồi nói:
"Đi chứ, được ăn miễn phí thì sao lại không đi."
"Ngon, tính cả ông vào là có mười hai người, chúng ta có thể đặt được một phòng ở hàng đồ nướng mới mở kia." Thân Hạo vừa tính toán vừa dặn dò:
"Bảy giờ tối ngày mai nhé, đừng đến muộn đấy!"
Cảm ơn. Chu Hiên giương mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Mộc Nhuận.
"Lâm Mộc Nhuận đi không?" Chu Hiên hỏi Thân Hạo.
Thân Hạo hình như giờ mới nhớ đến người bạn mới chuyển tới này, cậu ta xấu hổ gãi đầu, nói:
"Xem trí nhớ của tôi này, tối mai cậu rảnh không Lâm Mộc Nhuận?"
"Tối mai tôi phải đến tiệm đàn." Lâm Mộc Nhuận lịch sự đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!