Sáng hôm sau, Tư Bân vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng.
Hắn ngủ khá sâu nên hoàn toàn quên mất nhà còn có khách, mặc áo ngủ với quần đùi rộng đi xuống tầng.
Đại Bạch ngủ trong ổ nhỏ trước cửa phòng ló đầu ra, ngáp một cái rồi chạy theo hắn.
Trên bàn ăn đặt một bát cháo thịt băm và một đĩa trứng rán, nhìn có vẻ khá ngon.
Lâm Mộc Nhuận đang đứng ở cửa thay giày, thấy Tư Bân đi xuống liền nói:
"Tôi thấy cậu hình như không thường chuẩn bị bánh mì để ăn sáng, đành phải tự tiện mượn bếp nhà cậu."
À? Tư Bân vò tóc, hơi ngái ngủ cười:
"Cảm ơn cậu nhé, bình thường tôi đều ra ngoài ăn."
"Tôi về ký túc xá thay đồ trước." Lâm Mộc Nhuận đi giày xong thì đứng lên, nhìn Tư Bân với ánh mắt muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, cuối cùng cậu vẫn lên tiếng nhắc nhở:
"Cậu...... Nên giải quyết phía dưới cho tốt đi."
Nói xong đi thẳng không quay đầu.
Tư Bân chú ý tới sắc hồng trên vành tai trắng nõn của cậu nên khó hiểu cúi đầu nhìn, hóa ra quần đùi cũng không ngăn được phản ứng s1nh lý của hắn.
Tư Bân:......
Buồn ngủ gì đều bay hết luôn.
Lâm Mộc Nhuận thuận lợi mượn được chìa khóa dự phòng, lên ký túc xá thay lại quần áo và giày sạch sẽ, để đề phòng, cậu trực tiếp nhét luôn chìa khóa vào túi bút.
Trình Tùng vẫn chưa về nhưng đã gửi cho Lâm Mộc Nhuận tin nhắn báo an toàn, tiện thể xin học bá cho cậu ta mượn bài vở ghi chép trên lớp.
Tuy rằng Trình Tùng không học cùng lớp với Lâm Mộc Nhuận nhưng vẫn ở ban khoa học xã hội, nội dung học tập cũng không khác biệt nhiều lắm, lúc trước Trình Tùng còn từng lải nhải trong phòng mãi rằng PowerPoint của giáo viên còn không chi tiết bằng ghi chép của Lâm học bá.
Lâm Mộc Nhuận đến lớp khá sớm, trong phòng học 11-2 không được mấy mống học sinh.
Giờ tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu nên cậu lấy bộ đề mượn của Tư Bân ra xem.
"Đây là sách luyện tập cậu mua hả?"
Nghe được tiếng có người nói với mình, Lâm Mộc Nhuận liền ngẩng đầu trả lời: Mượn thôi.
Người trước mặt là đại diện môn địa Giang Vũ Hi, tướng mạo nhã nhặn lại hay thích giúp đỡ, hầu như ngày nào cậu ta cũng chủ động ở lại cuối để đóng cửa sổ và khóa cửa lớp.
Không giống như Thiết Hàm Hàm chất phác ngây thơ hay lải nhải
"Uống nhiều nước ấm vào nhé", cậu ta làm việc gọn gàng, lại sẵn lòng quan tâm đến cảm nhận của người khác, thậm chí cũng chủ động ra đề cho các bạn nữ cần giúp đỡ trong giờ học bổ túc, là một nam sinh khiến người ta dễ sinh hảo cảm.
"Góc độ ra đề của bộ sách này mới lạ thật đấy."
Giang Vũ Hi cười hỏi:
"Không ngại cho mình xem cùng chứ?"
Không ngại. Lâm Mộc Nhuận đẩy ghế tới, ý bảo cậu ta có thể ngồi ở đây.
Cảm ơn nhé. Giang Vũ Hi ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!