Chương 33: (Vô Đề)

Nhưng dường như ông trời không muốn cho anh chết.

Anh đã không nhớ rõ tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ấn tượng cuối cùng chính là anh ngã nhào một cái, sau đó liền lăn xuống sườn dốc.

Lăn qua mấy cành cây khô khiến cả người anh đầy vết thương, cuối cùng anh liền hoàn toàn ngất đi.

Mà khi tỉnh lại —— Liền ở chỗ này.

Anh họ dùng cán thuốc lào chỉ chỉ phía sau nhà.

Cô nương của nhà này phát hiện anh, cứu anh.

Cho anh ăn cháo, bó thuốc cho anh.

Anh họ không nói được được ngôn ngữ của Khổ Sơn, nhưng dường như cô nương cùng cha của cô cũng không để ý, ít nhất không đuổi anh đi, cũng không lập tức giao anh cho thủ lĩnh của thôn trại.

Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.

Trại đầu Tây không thể có kẻ phản bội, Từ Ca đã từng nghe A Đại nói đến lúc ở buổi tế máu.

Chờ đến khi thương của anh họ tốt đến bảy tám phần, buổi sáng của một ngày, A Đại liền đi tới trước mặt anh.

A Đại là tới một mình, về sau anh họ mới biết được, cuối cùng cha của cô nương vẫn là thẳng thắn với A Đại, nói mình giấu một người bên ngoài, giấu gần nửa tháng.

Hiện tại người sống, cũng khỏi, cuối cùng là đi hay lại, là nhốt hay là giết, vẫn là do A Đại định đoạt.

A Đại hỏi anh, có phải lính hay không.

Anh họ nói không phải, nói ra lời nói dối đã chuẩn bị từ sớm —— tôi chính là thương nhân, nửa đường bị những người lính kia cướp hàng.

A Đại lại hỏi, anh chứng minh như thế nào.

Anh họ sửng sốt một chút, thống khổ vùi đầu vào lòng bàn tay, rầu rĩ nói, không chứng minh được, tôi là một thương nhân nhỏ, tôi không có cách nào chứng minh.

A Đại lại hỏi, vậy anh nói cho tôi biết tuyến đường bị cướp hàng, nói cho tôi biết trại trữ hàng.

Tôi dẫn anh đi xác minh, nếu là thật, tôi sẽ tin anh.

Anh họ thừa nhận mình rất uất ức, khoảnh khắc đó ý tưởng muốn sống cùng về nhà trong đầu anh vô cùng mãnh liệt.

Anh cảm thấy mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, nhất định không thể bị chém một đao vào giờ phút quan trọng này.

Cho nên khi đó anh làm một chuyện khiến anh sẽ hối hận cả đời —— anh khai ra một trong số những trại đóng quân.

Đó không phải là chỗ của anh, mà là một chỗ khác mà anh biết được.

Anh âm thầm cầu nguyện doanh trại kia không di chuyển, bằng không anh không sống được qua đêm nay.

Đêm đó anh dưới sự cưỡng ép* của A Đại, một vài người đi cùng A Đại và Quạ Đen lần mò đến chỗ trú quân.

(*Nguyên văn hiệp trì:

Cậy thế bắt buộc người phải theo mình.)

Anh họ cho là mình sẽ bán đứng đồng đội mà đau đớn muốn chết, nhưng toàn bộ những điều nhìn thấy đêm hôm đó lại làm cho anh thay đổi suy nghĩ ở một trình độ nào đó.

Đúng vậy, đối với anh họ mà nói anh là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mà nhìn phản ứng của đám người A Đại, loại chuyện này đã không phải là lần đầu tiên.

Anh thấy được người Khổ Sơn bị bắt, nhìn thấy hai người bị trói trên cọc gỗ, đã bị tra tấn đến không ra hình người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!