Chương 28: (Vô Đề)

A Đại lo nghĩ là bình thường, loại lo nghĩ này bắt nguồn từ sự thất vọng với chính phủ cũ, cùng sự không tín nhiệm và không hiểu biết đối với chính phủ mới.

Từ Ca đã từng đọc trong sách giáo khoa, hoặc là nói đã từng được xem trên sách báo tạp chí và tin tức trên tivi, ở thời kỳ thơ ấu của cậu, chính phủ cũ cầm quyền, khi đó vì chống đỡ địch từ bên ngoài, người trong cả nước đều ra quân.

Khổ Sơn cũng đi ra Đại tướng, những Đại tướng kia cũng lập được không ít chiến công chói lọi.

Khi đó Khổ Sơn còn chưa vừa thối vừa cứng như hiện tại, vẫn là nghe chỉ huy của chính phủ.

Có lẽ cũng giống như miêu tả của A Đại, người Khổ Sơn vốn đã nghèo, vì hứa hẹn tiền cùng lương thực của chính phủ cũ, làm gì cũng phải đồng thời cùng lúc*.

(* .)

Ai ngờ đánh xong địch ngoài còn chưa lâu, bên trong lại bắt đầu náo loạn.

Chính phủ cũ liên tục thất bại, không bao lâu liền rút lui đến tỉnh Ưng.

Lại chưa đầy hai năm, tỉnh Ưng tách ra, liền thành nước Ưng của hiện tại.

Chính phủ thất bại không có khả năng thực hiện lời hứa hẹn đối với người Khổ Sơn, người Khổ Sơn chết hơn bốn vạn người, cũng thật sự chưa từng nhận được sắp xếp nên có.

Những đau thương này là vết sẹo hằn ở trong lòng của những người còn ở lại Khổ Sơn, là người thân bọn họ mất đi, cùng những đồi núi bỏ hoang.

Sau khi chính phủ mới lên đài, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành*, quả thật cũng giống như miêu tả của A Đại, phải quy hoạch lại bố cục trong nước.

Dùng cách nói thông tục, chính là một ngành chuyên một nghề**.

(* bách phế đãi hưng.)

(** thuật nghiệp hữu chuyên công: mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.)

Một tỉnh chuyên trồng lương thực, một tỉnh chuyên làm công nghiệp, một tỉnh chuyên tạo súng ống đạn dược, một tỉnh chuyên làm văn hóa, và còn nhiều cái khác, mục đích là vì để cho nhân viên chuyên nghiệp càng tập trung, cũng hy vọng hiệu suất có thể cao hơn một chút.

Nơi như Khổ Sơn này là sẽ không làm ruộng, đất đai nơi này không tính phì nhiêu, núi lại nhiều, trồng không đủ để thu hoạch.

Cho nên một khi chiêu an thu hồi, đại khái là thành lập mấy căn cứ công nghiệp vũ khí*, tích trữ chút súng ống đạn dược, cũng làm cho thôn dân nơi này trở thành lực lượng lao động của súng ống đạn dược.

(* quân công.)

Thiết kế nhìn như không có vấn đề gì này, thực tế lại cướp đi năng lực tự cung tự cấp của các tỉnh.

Dù sao lương thực tập trung ở tỉnh nào đó sản xuất ra, vậy những tỉnh khác muốn ăn cơm, phải gửi báo cáo lên, lại chờ phía trên thống nhất phân phối.

Mà những nơi sản xuất lương thực hoặc công nghiệp nhẹ muốn có được tài nguyên khác, cũng phải trải qua một vòng điều động phức tạp, mới được tăng thêm.

Đương nhiên, Từ Ca tin tưởng đây chỉ là tạm thời.

Nói cho cùng, ngành giao thông vận tải cũng đang phát triển, mặc dù hiện tại còn chưa điều động kịp, nhưng không quá vài năm, chỉ cần người Khổ Sơn nguyện ý, đường bộ cùng đường ray chính là chạy đến tận cửa nhà, không chừng còn có thể san phẳng đỉnh núi, làm một sân bay.

Tới lúc đó, toàn bộ nước Sư Tử sẽ trở thành một chỉnh thể chân chính, một bộ máy khổng lồ hài hòa.

Mỗi một tỉnh, cũng sẽ trở thành các linh kiện không thể tách rời.

Đây mới thật sự là một quốc gia thống nhất bền chắc không gì phá nổi.

Mà A Đại không nghĩ như thế.

Từ thái độ của A Đại, Từ Ca biết, bọn họ sợ đất ruộng của mình bị thu, sợ đồng bào của mình bị chiêu mộ, sợ người bên ngoài xâm nhập vào trong giống như châu chấu, sợ Khổ Sơn không còn là vùng đất chỉ thuộc về bọn họ.

Này liền giống như một vị vua mà bọn họ đã từng thuần phục*, bọn họ vượt mọi chông gai, rơi dòng máu nóng vì vị vua kia, nhưng cuối cùng vị vua kia từ bỏ bọn họ, làm bọn họ ở lại vùng đất đã bị chiến tranh tàn phá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!