Đối với thế giới bên ngoài, Vân Nương bị thiếu hụt năm năm thành thử đúng là không có nhiều kiến thức. Ban đầu Vân Nương nghĩ hắn chê đắt, lúc này lại nghe hai câu này nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, là nàng bị mắc mưu rồi.
Vừa hỏi trắng ra như vậy, người bán hàng rong kia không dám trả lời.
Bùi An thả lỏng tay Vân Nương, tiếp tục hỏi hắn:
"Thuộc phường hội nào?"
Buổi tối hắn ra ngoài bày hàng bán là vì muốn kiếm khách kiếm chút may mắn, làm gì thuộc phường hội nào chứ, người bán hàng rong ấp úng nửa ngày trời cũng không mở miệng nói câu nào, Bùi An cũng không kiên nhẫn nghe hắn ngụy biện, vừa búng tay một cái, bống nhiên có mấy người từ sau vọt tới, chạy tới trước mặt hắn: Đại nhân.
Bùi An nhìn về tên bán hàng rong hoảng loạn trước mặt, lạnh lùng nói:
"Buôn bán hàng giả, theo luật phải tiêu huỷ tất cả đồ đạc, đánh hai mươi roi rồi giải đi."
Sạp hàng bị lật đổ, cánh tay hắn bị còng lại, cuối cùng tên bán hàng rong mới tỉnh táo lại, hắn gặp phải quan sai rồi, vội vàng xin tha:
"Đại nhân, cầu xin ngài tha cho thảo dân, thảo dân biết tội rồi, thảo dân không dám nữa, thảo dân trên có mẹ già dưới có con nhỏ, không thể bị gì được đại nhân…"
Đánh hai mươi roi, nửa đời cũng tàn.
"Vậy sao trước khi bán hàng giả ngươi không nghĩ tới có hôm nay, đã biết hậu quả còn muốn ngược gió gây án(1), hôm nay bản quan không lấy tính mạng ngươi đã là tha thứ cho ngươi."
(1): Thực hiện các hành vi phạm pháp và tội phạm trái với yêu cầu của luật pháp và các quy định hoặc xu hướng chủ đạo của xã hội (Baike. baidu)
Bùi An nói xong ngẩng đầu lên, thị vệ lập tức kéo người đi, mấy người bán hàng rong xung quanh thấy tình hình không ổn đã lặng lẽ rút chạy hết rồi.
Hôm nay Bùi An không phải tới phá án, không hứng thú đi truy cứu, chỉ cầm đèn lồ ng chậm rãi đi về phía trước, Vân Nương đi theo bên cạnh hắn không dám nhiều lời, nàng thật là ngu xuẩn, nếu mua đồ giả tặng cho hắn, không biết sẽ tạo thành trò cười gì đây nữa.
Đi vài bước, Vân Nương nhẹ giọng nói: Xin lỗi.
Vì sao xin lỗi. Bùi An ghé mắt.
Thiếp ngu xuẩn. Chính thiếp cũng vừa nói vậy.
Cũng không hẳn. Bùi An nghiêng người tránh người đi bộ bên cạnh, đi về cây cầu ở phía trước, nói việc nào ra việc đấy:
"Chỉ là thiếu chút lòng phòng người mà thôi, đừng nói nàng chỉ ở hậu viện, không tiếp xúc với bộ mặt phố phường, ngay cả người có kinh nghiệm dồi dào cũng khó lòng phòng bị, đáng xấu hổ không phải là nàng mà là những kẻ lòng dạ bất chính, lừa gạt nàng."
Trên mặt sông bên phải có vô số du thuyền, dọc theo đường hét to mua bán, Vân Nương yên lặng nghe giọng nói của hắn, có gió từ lướt qua bên tai, không hiểu vì sao đáy lòng lại yên ổn đến lạ.
Ánh mắt nhìn về phía hắn, lúc này mới phát hiện tay hắn xách một ngọn đèn lồ ng.
Đèn lồ ng kia cực kỳ mới lạ, có bốn mặt, trên mỗi mặt đều được in các hình vẽ, thế nhưng còn không ngừng chuyển động, cực kỳ giống rối bóng, con ngươi Vân Nương sáng lên:
"Lang quân, đây là đèn gì vậy?"
Cuối cùng nàng cũng chú ý tới, Bùi An đưa đèn lồ ng trong tay cho nàng: Mã kỵ đèn.(2)
(2): Đây là loại đèn có một ngọn nến được thắp sáng bên trong đèn và nhiệt do ngọn nến tạo ra sẽ tạo ra luồng không khí làm cho trục quay. Có những vết cắt giấy trên trục, và ánh nến chiếu bóng của những vết cắt giấy lên màn hình, và hình ảnh tiếp tục chuyển động.
Bởi vì mỗi bên đèn vẽ rất nhiều hình tướng quân cưỡi ngựa, khi đèn quay nhìn giống như mấy người đang đuổi nhau, nên gọi là đèn quay ngựa. (Baike. baidu)
Vân Nương chưa từng thấy loại đèn lồ ng tự xoay này, nỗi buồn trên mặt quét sạch sành sanh, nhận lấy rồi cẩn thận quan sát một hồi, càng nhìn càng vui mừng, ngẩng đầu lên hỏi y:
"Lang quân, là tặng cho thiếp sao?"
Ừm.
Nàng rất vui mừng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!